“Làm cái gì vậy hả?” Giọng nói lạnh lùng của Lam Thiên Hạo vang lên.
Triệu Hiểu Hiểu gương mặt khó tin nhìn hắn, nhưng bàn tay vẫn không buông tóc Tiêu Dao ra. Trong lòng Tiêu Dao lại khác, cô rất vui vẻ khi hắn xuất hiện vào lúc này.
“Đau, tôi đau…” Tiêu Dao yếu ớt nói.
“Đừng giả bộ nữa, mày mau hiện rõ gương mặt thật của mình cho anh ấy biết đi.” Triệu Hiểu Hiểu kéo mạnh tóc cô lại.
Lam Thiên Hạo cau mày chạy thật nhanh về phía cô, hắn lạnh lùng gỡ bàn tay của Triệu Hiểu Hiểu ra và ôm Tiêu Dao vào lòng.
“Đau, tôi đau bụng.” Tiêu Dao nói xong liền ngất đi không biết gì.
“Cô sao rồi? Có nghe thấy tôi nói không? Này, đừng nhắm mắt, tỉnh lại cho tôi.”
Lam Thiên Hạo vỗ vỗ mặt Tiêu Dao nói. Nhưng cô vẫn nhắm chặt mắt không biết gì. Ánh mắt Lam Thiên Hạo lạnh thấu xương nhìn về gương mặt của Triệu Hiểu Hiểu, ánh mắt hận không thể bóp chết cô ta ngay được.
“Em, em thật ra em…” Triệu Hiểu Hiểu ấp úng nói.
“Cô đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe.”
Lam Thiên Hạo lạnh lùng nói, sau đó bế Tiêu Dao đi về phía cửa. Hạo Tam đứng ở dưới đợi hai người, khi thấy hắn ôm Tiêu Dao xuống liền mở cửa cho hai người. Chiếc xe cứ như vậy lao thật nhanh về trước, cả quá trình hắn đều ôm cô.
“Tiêu Dao, cô nghe thấy tôi nói không? Nếu cô có chuyện thì đừng trách tôi, đừng quên đứa con của tôi đang ở trong bụng cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791867/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.