Chương trước
Chương sau
“Có những đoạn tình cảm dù đã lâu năm, nhưng vẫn không thể miên mãn đến cuối cùng.”



Lam Thiên Hạo tới chỗ của Triệu Hiểu Hiểu là mười hai giờ đêm. Căn biệt thự này là Lam Thiên Hạo mua cho cô ta năm năm trước, khi đó hắn và cô ta quyết định mối quan hệ công khai nhưng không kết hôn của mình. Hắn cũng muốn có một nơi để ở sau những ngày mệt mỏi.

Cánh cửa phòng bị người đàn ông đá văng, Lam Thiên Hạo bước vào mang theo một cơn gió lạnh giá của mùa đông. Gương mặt lạnh lùng, đây là gương mặt lần đầu tiên Triệu Hiểu Hiểu nhìn thấy khi ở bên cạnh hắn. Cô ta biết hắn sẽ đến để hỏi chuyện xảy ra chiều nay, cô suýt nữa thì giết chết đứa con hắn luôn mong ước, nhưng chẳng lẽ anh sẽ giết cô vì người phụ nữ đó sao?

Triệu Hiểu Hiểu chạy thật nhanh đến bên cạnh Lam Thiên Hạo, bàn tay nắm chặt cánh tay hắn. Hắn không đẩy ra, nhưng Triệu Hiểu Hiểu cảm thấy sự lạnh giá từ lòng bàn tay hắn phát ra. Hắn không bao giờ như vậy, hắn trước giờ mỗi lần cầm tay của cô ta luôn ấm áp, nhưng lần này lại lạnh giá vô cùng.

“Anh nghe em giải thích có được không?” Triệu Hiểu Hiểu nói.

“Được, anh nghe, em nói đi.” Lam Thiên Hạo ngồi xuống chiếc ghế chính giữa nói. Gương mặt lạnh lùng bình thản của hắn nhìn về phía gương mặt Triệu Hiểu Hiểu không rời.

Hai bàn tay của Triệu Hiểu Hiểu nắm chặt lại, cô ta cười nói: “Chuyện buổi chiều là em tức giận, em không hiểu chuyện, em nhất thời không kiềm chế được bản thân nên mới như vậy. Em thật sự xin lỗi, mong anh tha thứ cho em.”

“Hết rồi?” Lam Thiên Hạo hỏi.

“Dạ?” Triệu Hiểu Hiểu bất ngờ hỏi, thật ra cô ta không muốn nói những lời ngọt ngào, hay là nhận lỗi với hắn vì bản thân cô ta là người thiệt. Nhưng vì nếu không nói người đàn ông này sẽ vứt bỏ cô ta mất. Tính của hắn cô rất hiểu, một khi đã chạm vào giới hạn của hắn, hắn sẽ bất chấp tất cả.

“Là lần đầu tiên em phạm lỗi khi không nghe lời anh, anh tha lỗi cho em có được không ạ? Chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, mong anh tha lỗi cho em.”

Lam Thiên Hạo môi mỏng nhếch nhẹ, bàn tay đặt trên đùi, nhẹ nhàng đánh nhịp, gương mặt vẫn nhìn chằm chằm Triệu Hiểu Hiểu trước mặt. Những câu nói vừa rồi của cô ta không đúng ý nên hắn không vui, hắn nói:

“Em còn nhớ bốn năm trước em giết người không? Vì một minh tinh nào đó có những cử chỉ thân mật với anh, mà em đã giết cô ta. Ba năm trước em lái xe khiến một cô gái bị tai nạn giao thông vì anh cười với cô ta. Hai năm trước, em còn nhớ không? Em từng…”



“Em sai rồi, em thật sự sai rồi.” Triệu Hiểu Hiểu chặn lại giọng nói của Lam Thiên Hạo.

Đôi lông mày của người đàn ông nheo lại nhìn cô ta, chỉ những người bên cạnh lâu năm như Triệu Hiểu Hiểu mới biết hắn đang rất tức giận. Cô ta biết hắn tức giận vì cô ta vừa chặn lời của hắn, Lam Thiên Hạo ghét nhất là khi hắn đang nói chuyện mà người khác dám chặn lời.

“Em có biết mình vừa phạm phải lỗi lầm gì không?”

“Có, em biết sai rồi. Em sai rồi, anh nể tình em từng ở bên cạnh anh lâu năm mà bỏ qua cho em lần này được không? Giống như những lần trước vậy, mong anh tha lỗi cho em.” Triệu Hiểu Hiểu nói.

“Anh từng ra tay giúp em rất nhiều việc, em giết người anh tìm người gánh tội cho em. Em tông xe hại người ta nằm liệt giường, anh ra tay giúp em. Em đẩy người ta từ trên cao xuống dưới, anh bù tiền cho họ thay em. Còn nữa, em nói những lời khó nghe với bà nội anh, anh đứng ra giúp em vì anh yêu em, vì anh xem em là người quan trọng với mình. Nhưng em thì sao? Năm lần bảy lượt cậy được anh yêu thương mà làm càng, làm những chuyện khiến anh không kiểm soát được. Em không nhớ?”

Lam Thiên Hạo từ từ đứng dậy đi về phía Triệu Hiểu Hiểu, giọng nói đầy lạnh lùng. Triệu Hiểu Hiểu trợn tròn mắt đầy bất ngờ, cô ta không tin hắn sẽ nói như vậy với mình, giọng nói có chút run sợ:

“Em nhớ, em đương nhiên nhớ. Em biết tất cả đều có anh nên em mới có ngày hôm nay, đều có anh nên em mới còn sống và đứng ở đây.”

“Nhưng cô lại không nhớ tới lời nhắc nhở của tôi?” Lam Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

“Không, em nhớ, em nhớ mà.” Triệu Hiểu Hiêu lắc đầu nói.

“Vậy nói cho tôi biết cô nhớ như thế nào, tôi muốn nghe tất cả.” Lam Thiên Hạo tiến tới trước mặt cô ta nói.

Triệu Hiểu Hiểu gật đầu lùi người lại phía sau, cô ta sợ hắn tức giận sẽ đánh cô ta. “Anh nhắc nhở em rằng không được khiến cô gái kia có chuyện, không được để đứa bé trong bụng cô ta có chuyện. Không đến nơi cô ta học, càng không đến nhà gây chuyện. Chỉ cần em ngoan muốn thứ gì anh cũng cho, dù là kết hôn anh cũng làm được.”

“Nhưng cô đã làm gì?” Lam Thiên Hạo từ trên cao nhìn xuống dưới hỏi.



“Em biết em sai rồi, là em không đúng. Em thật sự sai rồi, em biết mình sai rồi. Chỉ lần này thôi được không? Lần sau em không dám nữa, thật đó, lần này là em giận quá mất khôn, em không nên làm như vậy. Anh nễ tình em ở bên cạnh anh suốt sáu năm qua, anh tha cho em lần này được không?”

Triệu Hiểu Hiểu ngồi ở dưới đất gương mặt đầy nước mắt cầu xin người đàn ông. Hai tay cô ta bám chặt vào chân hắn không buông.

Lam Thiên Hạo cúi người xuống, nắm chặt cằm của cô ta kéo lên. Tại sao khi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Triệu Hiểu Hiểu hắn lại khó chịu như vậy chứ? Hắn lại nhớ tới gương mặt xanh xao của Tiêu Dao trong lòng hắn chiều nay, khi đã ngất nước mắt cô cũng rơi. Lực tay của hắn càng siết mạnh hơn.

“Tôi đã tin cô rất nhiều lần và giúp cô nhiều lần, nhưng lần này cô chọn sai người để gây chuyện rồi. Tiêu Dao và đứa con của tôi cô không nên chạm vào mới đúng. Những gì tôi đã cảnh cáo, hôm nay tôi sẽ làm nó. Sáu năm qua cô ở bên cạnh tôi, cô cũng có được rất nhiều thứ đúng không? Làm chủ tịch của một công ty, làm người đại diện cho nhiều nhãn hàng nổi tiếng, và được rất nhiều tiền từ tôi. Từ hôm nay tôi sẽ lấy lại hết, kể cả cuộc hôn nhân mà cô mong muốn cũng đừng hòng có.”

Hắn nói xong lạnh lùng đẩy cô ta ra, bàn tay đang bám chặt chân hắn cũng bị đẩy mạnh, hắn nói tiếp:

“Cô ấy suýt nữa thì sảy thai, tính mạng chút nữa cũng không thể giữ được. Giờ đang nằm trong bệnh viện theo dõi, may cho cô là đứa bé không có chuyện gì, nếu không lúc này cô chết chắc rồi.”

Triệu Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay lại, ánh mắt không tin được nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn lại vì con nhỏ đó mà lạnh lùng đẩy cô ta đi, còn nói muốn giết chết cô sao? Rốt cuộc người đàn ông này có bao nhiêu lạnh lùng mới nói ra được những lời như vậy? Không phải cuối cùng cô ta cũng thua cuộc sao? Thua bởi một con nhỏ kém mình nhiều tuổi.

“Vì nó mà anh có thể bỏ qua sáu năm bên nhau của chúng mình sao? Em đã dành sáu năm thanh xuân của mình để ở bên cạnh anh, nhưng anh lại lạnh lùng nói với em như vậy? Có phải anh có tình cảm với nó rồi không? Có phải anh không cần em vì đã có nó bên cạnh? Cũng đúng thôi, sáu năm bên nhau thì có là gì so với một đứa con gái mới lớn xinh đẹp, còn có thể mang thai cho anh chứ.”

“Cô đừng có suy luận ra nhiều thứ, chỉ khiến tôi càng ghét cô thêm, từ hôm nay trở đi cô ở đây kiểm điểm lại bản thân cho tôi. Nếu cô còn dám làm những chuyện như vậy nữa thì đừng trách tôi, lúc đó tôi sẽ không đứng đây nói chuyện giống thế này đâu.”

Lam Thiên Hạo nói xong liền quay người rời đi, nhưng vừa ra đến cửa giọng nói của Triệu Hiểu Hiểu ở bên trong vang lên:

“Tại sao anh không thừa nhận rằng bản thân đã thích nó chứ? Tại sao anh cứ lẩn tránh, anh như vậy chính là không dám nói đúng lòng mình đấy Lam Thiên Hạo.”

Lam Thiên Hạo không nói gì cứ thế quay người rời đi. Triệu Hiểu Hiểu đối với hắn đúng là có chút cảm tình. Nhưng hôm nay cô ta lại dám khiến con hắn gặp nguy hiểm, xem như một bài học dạy dỗ cô ta.

Triệu Hiểu Hiểu đau khổ nhìn cánh cửa bị đóng chặt, cuối cùng cô ta vẫn không bằng một đứa con gái hắn quen, cuối cùng sáu năm bên nhau cũng không bằng một mấy tháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.