Lam Thiên Hạo vẫn nhớ chiếc xe cấp cứu chở Tiêu Dao đi nên hắn lái xe một mạch tới bệnh viện Thanh Thành. Vào bên trong hắn hỏi tên của cô y tá liền chỉ hắn địa chỉ nơi cô đang nằm. Đến trước cửa phòng hắn đứng rất lâu, tay đặt lên nắm cửa nhưng lại không dám mở ra.
Hắn vẫn còn nhớ khi cô mang thai Tiểu Bảo vào một buổi chiều tức giận hắn cô đã uống mật ong. Ban đầu hắn nghĩ cô chỉ đùa nên không quan tâm, nhưng một lúc sau người cô mẩn đỏ và ngất đi trước mặt hắn. Cô được đưa tới bệnh viện và bác sĩ nói may mà đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không thì sẽ không cứu được. Khoảnh khắc đó đến bây giờ vẫn khiến hắn sợ hãi. Cũng từ ngày đó trở đi trong biệt thự không có mật ong, cũng không có những thứ liên quan tới mật ong.
Mồ hôi trên trán chảy không ngừng, dù hắn có lau đi cũng không thể hết. Hắn lúc này đang đứng bên cạnh cô nhưng lại không có can đảm bước về phía cô.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên đưa những suy nghĩ trong đầu hắn biến mất: “Sao cậu lại ở đây vậy? Đáng lẽ nên ở công ty mới đúng, hay là nhớ tôi nên tới thăm? Nào, lại đây tôi ôm một cái.”
Lam Thiên Hạo không thèm quan tâm tới người đó mà bước thẳng vào trong, để lại Chu Tùng Lâm ở ngoài, nheo mày không vui nhìn cánh cửa trước mặt. Anh buông hai cánh tay của mình xuống, khi nhìn thấy tên của bệnh nhân bên trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791766/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.