Chương trước
Chương sau
Lam Thiên Hạo sai người đi trừng phạt Triệu Hiểu Hiểu, những công việc và dự án vừa có được chỉ cần một cuộc điện thoại của Lam Thiên Hạo đều mất hết. Triệu Hiểu Hiểu từ bên trong công ty đi ra, ánh mắt hận không thể đạp đổ công ty trước mặt. Lúc trước nơi này có mời cô ta cũng không đến, hôm nay lại dám đuổi cô ta đi.

“Lam Thiên Hạo, anh thật sự nhẫn tâm với tôi như vậy sao?” Triệu Hiểu Hiểu hét lớn khiến những người xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn.

Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, Triệu Hiểu Hiểu cầm lên xem không ngờ lại là Lam Thiên Hạo. Hít một hơi thật sâu sau đó nhấc máy: “Alo?”

“Đến bệnh viện Thanh Thành, tôi cho cô mười phút.” Lam Thiên Hạo nói sau đó lạnh lùng tắt máy.

Triệu Hiểu Hiểu nhìn phía trước sau đó cất điện thoại vào túi áo. Năm năm rồi hắn mới lại bảo cô đến chỗ hắn, năm năm rồi hắn mới gọi điện. Năm năm qua cô ta luôn tìm cách để gặp nhưng hắn từ chối lần này tới lần khác tại sao hôm nay lại chủ động gọi điện? Chẳng lẽ hắn biết chuyện của Tiêu Dao? Hai người họ gặp lại nhau từ khi nào? Càng nghĩ cơn tức giận của Triệu Hiểu Hiểu càng lên đỉnh điểm.

Từ chỗ cô ta đến bệnh viện Thanh Thành chỉ mất mười phút, nhưng cô ta cố tình đến muộn. Cô ta muốn xem Lam Thiên Hạo có thể làm được gì khi cô ta tới muộn. Vừa bước vào bệnh viện đã có người chỉ đường cho cô ta nơi Lam Thiên Hạo đang ở. Triệu Hiểu Hiểu trong lòng sợ hãi, nhưng cô ta tin dù Lam Thiên Hạo đã biết chuyện của Tiêu Dao sẽ không làm gì cô ta hết, bởi hắn đâu có bằng chứng. Chỉ cần cô ta không nhận không ai có thể ép được.

Vào trong một căn phòng, Triệu Hiểu Hiểu nhìn thấy bóng lưng rộng và lớn của Lam Thiên Hạo. Bóng lưng đó cô ta đã từng ôm suốt sáu năm, bóng lưng đã vỗ về an ủi cô ta trong suốt những năm tháng của tuổi trẻ. Cũng là bóng lưng đó, gương mặt đó, dáng vóc và người đàn ông đó nhưng hôm nay cô ta cảm thấy không còn thân thuộc như trước kia. Đang mải suy nghĩ giọng nói của người đàn ông vang lên:

“Cô đến muộn mười phút.”

“Từ chỗ em tới chỗ này rất xa nên đến muộn, tại sao những năm qua em đến tìm mà anh không chịu gặp em chứ?” Triệu Hiểu Hiểu bước vào chấp vấn hỏi.

“Cô nghĩ tôi và cô còn liên quan gì sao?” Lam Thiên Hạo quay đầu hỏi.

Triệu Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào đôi mắt phượng hẹp của hắn, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ, chưa bao giờ hắn dùng ánh mắt này để nhìn cô ta. Năm năm trước suýt nữa làm Tiêu Dao sảy thai hắn cũng không lạnh lùng tới vậy, tại sao giơ hắn thay đổi nhiều đến vậy?

“Anh và em không phải là quan hệ yêu đương trên giường sao?” Triệu Hiểu Hiểu không quan tâm hình tượng nói.

Lam Thiên Hạo bật cười thành tiếng, hắn đứng từ xa hỏi: “Năm năm qua cô lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông cô đếm nổi không? Lúc này lại nói chúng ta có quan hệ yêu đương trên giường? Năm năm qua tôi có chạm vào cô sao?”



Triệu Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay nói: “Ở bên ngoài rất nhiều người biết anh và em đang yêu nhau. Em theo anh lâu nhất trong những người phụ nữ bước vào cuộc đời anh. Còn nữa, anh đừng nói linh tinh, em không lên giường cùng người đàn ông khác ngoài anh.”

“Không lên giường với người đàn ông khác ngoài tôi? Cô nghĩ tôi là con nít người ta nói gì nghe nấy?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại cô ta.”

“Anh muốn nghĩ sao là chuyện của anh, em vẫn chỉ chung thành với anh.” Triệu Hiểu Hiểu nói.

“Cô chắc chắn trung thành một lòng với tôi và không dính đến những người đàn ông khác?”

“Đúng vậy, em có thể lấy danh tiếng của mình ra đảm bảo là bao nhiêu năm qua em chỉ yêu một mình anh, không yêu ai khác. Anh đừng làm gương mặt lạnh lùng như vậy với em được không? Nhìn anh như vậy em rất sợ, trước kia anh không như vậy, chỉ cần nhìn thấy em anh sẽ cười.” Triệu Hiểu Hiểu vừa nói vừa đi tới chạm vào người của Lam Thiên Hạo.

Lam Thiên Hạo không đẩy cô ta ra mà để cô ta chạm vào người mình, bàn tay của hắn đưa lên eo của Triệu Hiểu Hiểu hỏi: “Lên cân sao?”

Triệu Hiểu Hiểu ý thức được nên lùi người về sau, cô ta cười nói: “Vâng, dạo gần đây ăn ngủ tốt nên em tăng cân. Nếu anh không thích em sẽ cố gắng giảm cân.”

Lam Thiên Hạo môi mỏng nhếch nhẹ gật đầu. Triệu Hiểu Hiểu nhìn nụ cười đó lòng không rét mà run, bởi vì khi khinh thường ai đó hắn mới cười như vậy. Được một lúc hắn hỏi: “Tên của ba đứa bé là ai?”

Câu hỏi khiến cho sự sợ hãi vừa biến mất của Triệu Hiểu Hiểu bỗng nhiên chỗi dậy, cô ta trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Một lúc sau ấp úng nói: “Anh, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà tên của ba đứa bé? Em không hiểu ý của anh.”

“Nghe không hiểu sao? Tôi hỏi ba của đứa bé trong bụng cô tên gì, có cần tôi cho cô ít tiền đi khám lại tai không?” Lam Thiên Hạo hỏi.

“Em không hiểu anh đang nói gì, sao em lại mang thai con của người khác được chứ.”

“Cô chắc chắn?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại cô ta.



“Chắc chắn.” Triệu Hiểu Hiểu vừa dứt lời trên gương mặt bỗng nhiên đau đớn vì một thứ gì đó đập trúng mặt. Cô ta lùi người về sau mấy bước, cúi đầu nhìn thứ Lam Thiên Hạo vừa vứt. Đôi mắt trợn tròn bất ngờ vì dưới chân có một đống ảnh. Có anh cô ta cùng Lam Thiên Hàn và một vài người đàn ông khác ăn cơm, có ảnh hôn môi, cũng có ảnh giường chiếu.

Triệu Hiểu Hiểu trợn tròn mắt khó tin, người đàn ông này đã điều tra sau lưng cô ta? Hắn dám làm như vậy sao? “Anh điều tra sau lưng em? Sao anh dám làm như vậy với em chứ? Chẳng lẽ anh không tin tưởng em?”

“Cô xứng đáng để tôi tin tưởng sao?” Lam Thiên Hạo hỏi.

“Em theo anh mười một năm, vậy mà anh lại sai người điều tra sau lưng em? Anh làm như vậy xứng đáng với tình yêu của em sao?” Triệu Hiểu Hiểu hét lên với Lam Thiên Hạo.

Lam Thiên Hạo bình tĩnh nhìn gương mặt tức giận của Triệu Hiểu Hiểu, đây mới chính là con người thật của cô ta, trước giờ cô ta luôn diễn vai một người phụ nữ biết quan tâm và hiểu chuyện với hắn. Hắn tiến lên nói:

“Vậy cô xứng đáng với tôi sao? Xứng đáng với những gì tôi tin tưởng cô sao? Lúc trước tôi từng cảnh cáo nếu cô dám chạm vào Tiêu Dao tôi sẽ không để yên, nhưng cô đâu nghe đúng không? Tôi đã nói chỉ cần sống tốt cuộc sống của cô và yên phận tôi sẽ cho cô tất cả, nhưng cô đã làm gì?”

Triệu Hiểu Hiểu không nghe hét lớn: “Anh từng nói sau này sẽ cưới em nhưng anh đâu thực hiện. Lại là nó, tại sao lúc nào cũng là nó chứ? Nếu lúc trước em không để anh khiến nó mang thai anh vẫn là của em, và em cũng sẽ không như hiện tại đúng không? Chúng ta sẽ không có cuộc nói chuyện này.”

“Không, nếu tôi không khiến cô ấy mang thai thì tôi vẫn sẽ không ở bên cạnh cô mãi mãi, vì con người cô quá độc ác, quá nham hiểm.” Lam Thiên Hạo nói.

“Lúc trước anh không nói như vậy.”

“Bởi vì tôi mù quáng không nhìn ra được sự xấu xa của cô.”

“Chẳng lẽ anh không còn yêu em nữa? Anh yêu người phụ nữ đó sao?” Triệu Hiểu Hiểu nắm chặt hai tay hỏi.

“Đúng vậy, cô ấy là mẹ của con tôi, cô là cái gì với tôi?” Lam Thiên Hạo hỏi ngược cô ta.

“Em là người phụ nữ theo anh lâu nhất, em đã ở bên cạnh anh mười một năm.” Triệu Hiểu Hiểu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.