“Anh ra ngoài đi, tôi muốn được nghỉ ngơi.” Tiêu Dao giọng đuổi khách.
Chu Tùng Lâm đã nói hết những gì muốn nói rồi nên cũng không ở lại. Anh ta đứng dậy cười nói: “Cô cứ suy nghĩ đi. Trên thế gian này nếu là người yêu nhau chắc chắn sẽ đến với nhau. Nhưng trong quá trình đó sẽ xảy ra rất nhiều hiểu lầm và nước mắt, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau thì hai người yêu nhau cũng sẽ về với nhau. Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước.” Nói xong Chu Tùng Lâm đứng dậy và quay người rời đi.
Tiêu Dao nhìn cánh cửa phòng trước mặt không rời. Lam Thiên Hạo là cái gì chứ, tại sao lại có nhiều người đứng ra giúp hắn như vậy? Cô hít một hơi thật sâu, nhớ tới câu nói của Chu Tùng Lâm. Anh ta nói Tiêu Bảo khi sinh ra đã không được như những đứa trẻ khác là sao? Chẳng lẽ thằng bé bị như hiện tại là vì cô lúc trước nhiều lần muốn sảy thai?
Càng nghĩ Tiêu Dao càng cảm thấy sợ, nếu là thật thì chuyện này là do cô, là cô đã hại chính con trai của mình. Khi đó không hiểu chuyện cứ nghĩ sảy thai là xong, nhưng lại không nghĩ tới hậu quả đứa trẻ sinh ra có thể không khỏe mạnh.
Nằm trên giường nhìn ra bầu trời bên ngoài, hôm nay trời nắng nhưng cảm giác lạnh vẫn còn. Sắp tới ngày giỗ của ba cô, ký ức đau thương kia mang thai Tiểu Bảo lại ùa về.
Đang định đi ngủ thì Lam Thiên Hạo mở cửa đem thức ăn vào trong, hắn đến bên kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tinh-dong-mau-toi-loi/2791755/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.