Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, Tiểu Mai, Hương Hương và Cố Viễn hẹn Tiêu Dao ra ngoài ăn cơm. Vừa hay hôm đó cô đi cùng Tiểu Hiên nên kéo cô ấy đi cùng, năm người hẹn nhau ở nhà hàng nổi tiếng. Tiểu Mai và Hương Hương tới trước sau đó Tiêu Dao và Tiểu Hiên mới tới.

Tiêu Dao vừa bước vào Tiểu Mai và Hương Hương đã trêu cô: “Cậu về nước là quên bọn tớ ngay, hơn một tuần mới gặp lại nhau. Cậu không thấy nhớ mấy đứa này sao?”

Tiêu Dao cười nói: “Bởi vì các cậu quá bận thôi, người đi xem mắt, người lo chuyện gia đình, người quản lý kinh doanh giúp gia đình, tớ nào dám hẹn các cậu ra ngoài.”

“Có thật không đây? Hay là vì bận hẹn người đàn ông kia mà quên chúng tớ hả?” Tiểu Mai ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

Tiêu Dao tránh ánh mắt của cô ấy nói: “Cậu cứ thích đùa, tớ làm sao dám vì đàn ông mà bỏ quên các cậu chứ. Các cậu là trên hết. À, đây là bạn thân nhất của tớ ở Nhạc Thành, cậu ấy tên Tiểu Hiên, lần trước về nước là để dự đám cưới của cậu ấy.”

Tiêu Dao chỉ tay sang Tiểu Hiên nói, vừa hay cô cũng chuyển đề tài khác. Tiểu Mai gật đầu chào Tiểu Hiên, sau đó nói tiếp: “Đừng nghĩ nói như vậy là có thể trốn tránh câu hỏi của tớ. Người đàn ông đó cậu đã gặp anh ta chưa? Hai người đã nói rõ ràng với nhau chưa? Cậu đã nói hết với anh ta chưa? Anh ta nói sao? Có đồng ý ở bên cậu không?”

Tiểu Hiên ở bên cạnh cũng hiểu đôi chút câu hỏi của Tiểu Mai, cô ấy đang hỏi tới Lam Thiên Hạo.

Tiêu Dao cười nói: “Tớ chưa, làm gì có thời gian gặp anh ta.”

“Cậu chưa gặp anh ta sao? Này, một tuần ở nhà cậu đã làm cái gì thế hả? Không gặp anh ta để nói rõ lòng mình cậu định sống như vậy mãi sao? Nếu không gặp cậu hãy chấp nhận Cố Viễn đi, anh ấy rất tốt mà.” Tiểu Mai nói.

“Thật ra tớ và người đàn ông kia không thể nào, càng không có cơ hội quay trở lại với nhau. Anh ta giống như quá khứ mà nên quên đi.” Tiêu Dao nói.

“Nhưng cậu không thể quên mà, nếu không thể quên tại sao cứ phải bắt buộc lòng mình phải quên? Như vậy rất khó chịu. Còn nữa, lý do tớ muốn cậu trở về đây là để nói rõ lòng mình cho người đàn ông đó nghe, cậu lại làm cái gì vậy hả? Rốt cuộc những lời nói của tớ cậu nghe hiểu bao nhiêu phần vậy? Này, cậu như vậy mà là người giỏi nhất khoa tâm lý học sao? Tớ thấy nhà trường chấm nhầm cho cậu rồi.” Tiểu Mai bất mãn nói.

Tiêu Dao bên cạnh nhíu mày, danh xưng đó của cô là lấy bằng thực lực đấy, cô ấy lại dám nói nhà trường chấm nhầm sao? Cô nói: “Cậu nói cẩn thật một chút, danh xưng đó là tớ lấy bằng thực lực đấy.”

Tiểu Mai gật đầu không phủ nhận, ai chẳng biết để được cái danh xưng đó Tiêu Dao đã đánh đổi bằng rất nhiều ngày thức đêm tìm hiểu. Cô ấy nói:



“Cái đó cậu giỏi, sao chuyện tình cảm cậu kém thế hả? Có biết bỏ lỡ lần này lần sau rất khó có lại không? Cậu không biết trân trọng thời gian thì thôi đi, còn không biết quý trọng những điều tớ nói?”

Hương Hương và Tiểu Hiên bên cạnh cười nhìn hai người họ nói chuyện. Hương Hương rót cho Tiểu Hiên một ly rượu nói: “Kệ hai người họ, tính cách của Tiểu Mai là như vậy, cậu ấy nghĩ gì nói đấy.”

Tiểu Hiên gật đầu cười, cô nhận lấy ly rượu trong tay Hương Hương nói: “Tiêu Dao cũng vậy, cậu ấy học hành giỏi nhưng cách ăn nói lại không khéo. Những năm ở bên Pháp các cậu chịu không ít thiệu thòi đúng không?”

Hương Hương gật đầu công nhận, hai người cười nhìn Tiêu Dao và Tiểu Mai nói chuyện. Tiêu Dao phản bác nói với Tiểu Mai: “Tớ có lý do không thể nói chuyện với người đó mà, cậu phải hiểu cho tớ chứ.”

“Vậy cậu hãy cho Cố Viễn cơ hội đi. Tớ thấy cậu ấy rất yêu cậu, cũng làm rất nhiều việc cho cậu, hãy cho cậu ấy cơ hội đi.” Tiểu Mai nói.

Tiêu Dao đưa mắt nhìn Hương Hương, cô biết cô ấy có tình cảm với Cố Viễn nhưng vì anh luôn dành tình cảm cho cô mà không dám nói với anh. Cô kéo bàn tay của Tiểu Mai nói: “Với Cố Viễn, tớ và anh không thể.”

Cô vừa nói xong bên ngoài Cố Viễn bước vào, gương mặt anh vẫn nở nụ cười. Câu nói vừa rồi của cô anh đã nghe rất nhiều lần, nghe thành quen nên cũng không quan tâm.

“Nói xấu mà không biết nói nhỏ sao?” Cố Viễn vừa cười vừa nói.

Mọi người trong phòng đều giật mình đưa mắt nhìn anh. Nhìn thấy Tiểu Hiên anh cúi đầu như chào hỏi. Tiểu Mai cười nói: “Cậu đến chậm, người trả tiền tối nay sẽ là cậu.”

“Tớ thì lúc nào cũng ok mà, luôn sẵn sàng trả tiền cho các cậu.”

“Thế tớ mới nói, người hoàn hảo như cậu nhưng lại có người không biết trân trọng đấy. Người đó không xứng đáng được cậu yêu thương đâu.” Tiểu Mai nói.

Cố Viễn lại không nghĩ vậy, anh cười nói: “Tớ không nghĩ như vậy, người không trân trọng tớ mới là người có mắt nhìn.”



“Cậu nói chuyện có thể đừng bênh cậu ta không vậy? Tớ nghe mà đau lòng thay cho cậu đấy.” Tiểu Mai cười nói.

“Cậu ấy hả? Tớ không bênh không được, cậu cũng hiểu tớ mà, đã yêu ai sẽ dành hết tất cả cho người đó dù đối phương không đáp trả cũng không sao. Nguyện vọng của tớ là cậu ấy có thể hạnh phúc, có thể vui vẻ dù người đàn ông bên cạnh không phải là tớ cũng không sao.” Cố Viễn không nhìn Tiểu Mai mà nhìn Tiêu Dao nói.

Tiêu Dao nhìn trả ánh mắt của anh, anh đối với cô rất tốt, nhưng những điều tốt đẹp đó không thể khiến cô rung động được, bởi vì trong lòng cô đã có một người khác. Tiểu Mai hết nhìn Tiêu Dao lại nhìn sang Cố Viễn, nếu hai người đã như vậy cô có nói gì cũng vô ích. Cô ấy vỗ tay khiến không khí trong phòng nhộn nhịp nói:

“Được, được. Cậu thích bênh hay làm gì là chuyện của cậu, hôm nay chúng ta không say không về nhé? Không được ai từ chối, ai từ chối sẽ là người trả tiền.”

Tiêu Dao cười nói: “Được, hôm nay tớ sẽ không từ chối uống đâu. Nhưng Tiểu Hiên không thể uống, cậu ấy đang mang thai không thể uống rượu.”

“Ồ, vậy sao? Thế mà vừa rồi tớ lại rót rượu cho cậu ấy. Cậu uống nước ngọt nhé?” Hương Hương đứng dậy rót cho Tiểu Hiên một ly nước ngọt.

“Cảm ơn mọi người, nếu không mang thai hôm nay tôi cũng sẽ uống với các cậu.” Tiểu Hiên nói.

“Cậu thông cảm cho bọn tớ nhé?” Tiểu Mai nói.

“Không sao, các cậu cứ uống đi, đừng để ý tới tớ.” Tiểu Hiên cười nói.

Tiêu Dao và mọi người cùng nhau uống rượu, hôm nay cô rất vui nên uống rất nhiều. Uống đến khi say không ai biết ai thì mới dừng lại. Ban đầu mọi người bảo uống xong sẽ về, nhưng Tiểu Mai lại nói muốn tới Bóng Đêm để uống tiếp.

Hương Hương và Cố Viễn bảo không vấn đề, họ muốn tiếp tục uống và đi chơi vì lâu rồi mới tập tụ. Tiêu Dao cũng không thể về và để họ đi một mình, cuối cùng cô cũng đồng ý đi cùng họ. Vì muộn nên Phùng Tuấn tới đón Tiểu Hiên về trước, khi nhìn thấy cô anh không khỏi bất ngờ. Tiêu Dao mà anh quen hôm nay uống rượu đến say mèm không biết gì nhưng vẫn muốn đi uống rượu và đi chơi tiếp. Anh bảo đưa cô về, nhưng cô nói muốn đi cùng bạn và bảo anh đưa Tiểu Hiên về.

Phùng Tuấn không còn cách nào khác ngoài chào tạm biệt mọi người và đưa Tiểu Hiên về. “Anh và Tiểu Hiên về trước, em cũng chú ý an toàn nhé!”

“Vâng, tạm biệt.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.