Hậu viện nhà quan gia,mảnh sân rộng rãi lá vàng rụng đầy đất,một làn gió sáng sớm thồi đến tăng thêm mát mẻ ngày mùa thu.
Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đứng thẳng đón ngọn gió phất tới,tròng mắt đen như nước,làn da trắng nhẵn nhụi,mái tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản,mặc nam trang,tay trái cầm cung tay phải lắp tên anh khí bừng bừng,chỉ nghe”vụt” một tiếng trong gió vang lên,ba ‘điêu linh tiễn” nhất tề bắn ra,trong chớp mắt vững vàng đâm vào ngay giữa ba cây đại thụ khô.
“Tiểu thư, sao người lại đem cây làm mục tiêu để bắn nhỉ?”
Thiếu nữ liếc nhìn vào luyện võ trường,rồi khuôn mặt bất đắc dĩ của nha hoàn,thuận miệng trả lời: “Lười lấy bia thiết,vả lại bắn cây cũng rất thuận tay!”
“Tiểu thư,đại nhân gọi nô tỳ tới bảo tiểu thư chuẩn bị một chút,ngày mai sáng sớm nên lên đường.”
“Ta biết rồi,ngươi đi ra ngoài đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Thiếu nữ tiện tay ném cung sang một bên,nằm xuống bãi cỏ ngay tại chỗ nhìn bầu trời bao la không một áng mây,nhưng lại cảm thấy trời trong gió mát không có gì hay để nhìn liền nhẹ nhàng hai mắt nhắm nghiền,trong lòng nghĩ tới ngày mai ở trước mặt Kỳ đế nên làm gì nói gì cho phải.
Thời gian thấm thoát,năm tháng như thoi đưa,mọi chuyện như một cái chớp mắt,ba năm lặng lẽ trôi qua.Bát gia,cái người nam tử tao nhã y phục luôn mộc mạc nho nhã,giữa lông máy chất chứa nhàn nhạt ưu sầu đã bị vòng cấm ở hoàng cung suốt ba năm.Là ba năm đấy,ở trong hoàng cung thế lực tiêu tán,hắn một mình quyền không thế lại tàn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-thinh-sung/1635924/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.