Chờ ta an trí haingười xong (chủ khách điếm quả thật tưởng ta mang bệnh nhân về),ta tựkiếm thuốc trị thương, vội tới bôi thuốc cho Công Tôn Hồng. Phải nói hắn cũng thật kiên cường, cố chống đỡ như vậy đã nửa ngày. Nhìn hắn cả thân đầy vết thương, ta thấy đau lòng: “Lũ chết tiệt đó thật độc ác. Thếnào, còn chịu được không?” Công Tôn Hồng cắn răng, chịuđựng đau đớn của thuốc trên miệng vết thương. Nghe ta hỏi, hắn nói:“Không có việc gì, lần này còn nhẹ. Tôi đã quen rồi.” “Sao? Còn nhẹ?Trời ạ, ngươi chịu khổ thật nhiều!” Tần Dũng ở một bêngiúp ta, cũng ứa lệ: “Bọn chúng đối với ca ca thật ngoan độc. Bìnhthường thường xuyên đánh huynh ấy, cách vài ngày lại ra đòn hiểm. Lầntrước chạy trốn không thành, bọn chúng giam ca ca trong xưởng đánh bangày. Cực hình gì cũng dùng.” Công Tôn Hồng cười khổ: “Chuyện quá khứ,đừng nhắc nữa.” Ta lắc đầu: “Xem ra, bọn chúng đối vớingươi không phải ác độc bình thường. Nghe các người nói, ta thấy tronglòng cũng tốt hơn, khỏi phải vì giết nhiều người mà bất an.” Tần Dũngnhìn ta, vẻ mặt sùng bái: “Ân công thật là lợi hại. Lũ người đó đángchết.” Ta cười cười: “Không đâu, ta cũng không muốn giếtngười. Đúng rồi, các ngươi làm sao lại trở thành nô lệ, ta thấy cácngươi đều là người Hán mà?” Công Tôn Hồng thở dài: “Phải, sáu năm trướctôi đi theo phụ thân đến đây mua quặng sắt, bị người Tiên Bi ở nơi nàygiam thành nô lệ, đệ đệ thì do mười năm trước Hung Nô xâm lấn, bị cướpđến. Chúng ta là đồng hương.” “Chả trách, thì ra cácngươi là huynh đệ kết nghĩa. Đúng rồi, Công Tôn đại ca, ngươi theo chatới mua quặng sắt sao lại bị giam thành nô lệ vậy?” CôngTôn Hồng hận nói: “Tên này gọi là Duy Hồ Nhi Đáp, nguyên là quản gia nhà quý tộc Tiên Bi. Sau này, gia đình quý tộc kia nội bộ tranh đấu bị cừunhân giết chết, gã mang theo tiền tài của gia chủ đến nơi đây, chuyênbuôn bán vũ khí. Chúng tôi là hậu nhân của Công Tôn Dã, nhiều thế hệ gia truyền nghề rèn. Tên Duy Hồ Nhi Đáp này không biết nghe từ đâu biết lai lịch chúng tôi, liền giả trá mời phụ thân đến đây, nói là có chuyện làm ăn, muốn cùng chúng tôi hợp tác, hắn có quặng sắt, cha con chúng tôiphụ trách luyện chế binh khí, được lợi chia đều. Cũng là do phụ thânnhất thời khinh suất, chưa hỏi thăm kỹ lai lịch của Duy Hồ Nhi Đáp đãmạo hiểm tới đây. Kết quả phụ tử chúng tôi bị hắn giam giữ, muốn chúngtôi chế binh khí cho hắn, trở thành nô lệ của hắn. Phụ thân không chịunổi vũ nhục này, tự sát mà chết. Tôi cố nhịn không vì cái gì khác, chỉđể báo thù. Nhưng bọn chúng phòng bị nghiêm ngặt, tôi trừ bỏ đúc rèn,không có võ nghệ, không có cách nào cả, đành phải kiếm cách chạy trốntrước, về sau mới báo thù. Có điều, tôi trốn vài lần đều bị bắt về. Đếnlần này được ân công cứu.” Tần Dũng nói tiếp: “Tôi nămtám tuổi bị cướp thành nô lệ, đã qua tay chủ nhiều lần. Bị bán tới chỗDuy Hồ Nhi Đáp năm năm trước, làm thợ rèn cho hắn. Nhân tìm được ca calà đồng hương, lại được ca ca nhiều lần chiếu cố, cho nên chúng ta trởthành huynh đệ. Binh khí nơi này đều do ca ca rèn ra, bán rất được giá,cho nên, Duy Hồ Nhi Đáp đặc biệt quản ca ca rất chặt. Mỗi lần ca ca chạy trốn bị bắt lại, đều bị chúng dùng hình đánh đập. Lần trước huynh đệchúng tôi bị bắt về, chúng dùng tính mạng của tôi bắt ca ca chế một bộxiềng xích cho chính mình. Ca ca còn bị bọn chúng đánh đập ba ngày đêm.Lần này chúng tôi lại thất bại, tôi bị Duy Hồ Nhi Đáp bỏ tù, dùng để uyhiếp ca ca. Tôi cũng không biết, chúng lần này còn muốn đày đọa ca cathế nào nữa. May mắn có ân công cứu giúp, lại giết hắn giúp chúng tôibáo thù.” Ta thở dài: “Nghe các ngươi nói, trong lòng tachẳng còn chút gánh nặng nào. Đúng rồi, sau này các ngươi có tính toángì không? Xiềng xích ở chân Công Tôn đại ca vẫn phải nghĩ cách phá bỏmới được.” Công Tôn Hồng cười cười: “Không sao cả, tôi đã mang theo xiềng xích sáu năm. Từ lúc đến nơi đây đã như vậy. Còn vềsau…” Hắn dừng một chút, nhìn Tần Dũng: “Nếu như ân công không chê,huynh đệ chúng ta chính là người của cậu.” Ta a mộttiếng: “Sao làm thế được, ta cứu các ngươi, chỉ vì ban ngày nhìn bọnngười đó không vừa mắt, không phải vì chuyện này. Ta thấy các ngươi vẫnlà về quê nhà đi. Ta cũng biết rõ Công Tôn đại ca hoạt động khó khăn,hơn nữa, sự tình đêm qua rất khó giải quyết. Thế này vậy, trước tiên các ngươi ở đây nghỉ ngơi vài ngày, chờ lúc thương đội của ta trở về, ta sẽ nghĩ cách đưa các ngươi đi cùng.” Tần Dũng nhìn Công Tôn Hồng, Công Tôn Hồng lắc đầu. Tần Dũng liền nói: “Ân công, Tần Dũng sớmđã không còn nhà, trên thế giới này, cũng chỉ có ca ca là người thân,tôi nguyện ý đi theo ân công. Hơn nữa, ân công giỏi võ nghệ như vậy, Tần Dũng muốn học cậu.” Công Tôn Hồng cũng nói: “Đúng vậy, ở quê tôi cũng không còn ân nhân. Ân công đã giúp tôi báo huyết hải thâmthù, tôi cùng đệ đệ đã quyết tâm rồi, chúng tôi sẽ coi cậu là chủ nhân.Bất kể ra sao, chúng tôi cũng không rời khỏi cậu.” Nhìnánh mắt kiên quyết của hai người, ta chỉ biết gật đầu đồng ý: “Nói thật, ta cũng nghĩ sẽ lưu lại các ngươi. Nói cho các ngươi biết, ta cũng làthương nhân, tới đây là vì việc buôn bán binh khí và ngựa. Vừa lúc thiếu người quen thuộc nơi này. Nếu thế này, ta cũng không khách khí. Cóđiều, chuyện cần nói còn ở phía trước.” Hai người nghe ta liền cao hứng, đột nhiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của ta, bỗng ngẩn ngơ. Ta nói tiếp: “Chúng ta cần nói trước cho rõ. Thứ nhất, các ngươi đều làhuynh đệ tốt của ta, không phải hạ nhân, không nên gọi ta là ân công,càng không thể gọi ta là chủ nhân; thứ hai, võ nghệ của ta là bí mật,người đi theo ta cũng không biết, các ngươi chỉ có thể tự mình biết,không thể nói ra, hiểu chưa?” Công Tôn Hồng trù trừ mộtchút: “Được, võ nghệ của ân công, huynh đệ chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không nói ra. Có điều, chúng tôi không gọi cậu là chủnhân, cũng có thể kêu cậu là công tử. Tính mạng chúng tôi do công tửcứu, không thể cùng công tử xưng huynh gọi đệ, bằng không là trái đạonghĩa. Thứ cho tôi không làm được.” Ta cũng hết cách:“Quên đi, ta chịu các ngươi. Nếu như vậy, ngày mai, gặp người dưới sẽnói các ngươi là do sư huynh ta cứu ra, ở chỗ này dưỡng thương. Chuyệnkhác không nói nữa.” Hai người mừng rỡ: “Đa tạ công tử thu nhận.” Ta lắc đầu, lại nhìn Tần Dũng. Tên gia hỏa này có chút khí lực, khi ta kéo hắn từ hầm ngầm đi lên rất tốn sức: “Tần huynh, khí lực của ngươi rấtmạnh, có từng tập qua võ nghệ chưa?” Tần Dũng vội hỏi: “Công tử, cậu gọi tên tôi là được rồi. Ôi, tôi là một nô lệ, làm gì có cơ hội học võnghệ.” Ta cười: “Các ngươi muốn kêu ta công tử, ta mặckệ. Ta muốn gọi các ngươi là huynh đệ, các ngươi cũng đừng quản, chúngta ai nấy tự tiện đi. Tần huynh, thế này vậy, ta thấy ngươi cũng códuyên luyện võ, chờ lúc trở lại quan nội, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ đao pháp. Ngươi nhất định có thể trở thành cao thủ.” Hai người gậtđầu, Tần Dũng cực kỳ cao hứng. Mọi chuyện sắp xếp xong xuôi, trời đã sắp sáng, cần phải nghỉ ngơi. Đang lúc ta ngủ thoải mái, một tiếng đập cửa vang lên: “Công tử, đã thức dậy chưa?” Ta thở dài: “LàTống Liệt à? Ta dậy đây.” Chờ ta mở cửa ra ngoài, TốngLiệt vẻ mặt thần bí nói: “Công tử, đêm qua đã xảy ra chuyện.” Ta tronglòng đã biết rõ: “Chuyện gì, sao thần bí vậy?” “Hì, côngtử còn nhớ vụ nô lệ bỏ trốn ngày hôm qua không?” Ta gật đầu. Tống Liệtcười nói: “Đêm qua, nhà tên quý tộc kia có cháy, hắn bị giết rồi. Chỉlà, tiểu nhân không tìm thấy xác tên nô lệ, nhìn tình hình, hắn có lẽ đã được người cứu đi. Hiện tại, phủ vệ trong thành đang ở hiện trường điều tra tình hình. Có điều, tôi thấy các thi thể đều bị đốt sạch, bọn hắncũng không nhìn ra cái gì, phân nửa lấy lý do cháy nhà để kết thúc vụán.” Ta cười: “Mấy quan viên kia không nhìn ra chúng bịgiết chết, ngươi làm sao nhìn ra?” Tống Liệt cười: “Tiểu nhân tham giavào tổ khám nghiệm tử thi, người bị giết chết với người bị thiêu chếtvẫn dễ dàng phân biệt. Lại nói, lửa này cháy lớn, cũng không thể nào đến một người cũng không thoát nổi.” Ta nghe cười : “Ngươirất thông minh. Không sai, đám người đó đều là bị giết chết. Ngươi theota đi xem cái này.” Dẫn hắn đang không hiểu chút gì vào phòng của ta,Công Tôn Hồng cùng Tần Dũng đã sớm tỉnh, thấy ta dẫn người vào, cũngkhông nói gì. Tống Liệt nhìn thấy Công Tôn Hồng, liền giật mình. Hắnnhìn bọn Công Tôn Hồng, lại nhìn ta: “Công tử, chuyện này… Thế này làthế nào?” Ta cười nói sư huynh là người cứu hai bọn họra, đặc biệt mang đến cho ta vì bọn họ chữa vết thương, lại giới thiệukinh nghiệm của bọn họ, kể lể xong, ta nói: “Tống Liệt, bọn họ đều không còn nhà để về, sau này, sẽ cùng chúng ta ở chung. Hơn nữa, bọn họ quenthuộc tình hình nơi này, Công Tôn huynh lại là hậu nhân của danh gia rèn sắt Công Tôn Dã, một tay thợ rèn rất giỏi. Về sau, các ngươi nhớ đốitốt với bọn họ.” Tống Liệt cười khổ mà nói: “Công tử,quen biết của cậu thật phức tạp, làm việc lại bất ngờ. Có điều, hiện tại an trí bọn họ thế nào? Nếu trong thành tiến hành điều tra, chúng ta xửlý ra sao?” Ta cười: “Ngươi không phải lo, chẳng phải phủ vệ đã coi đây là một vụ cháy sao? Còn lo lắng cái gì?” Tống Liệt nói: “Nhưng mà, nếu thân nhân của người chết tới kiểm chứng thì xử lý ra sao? Công tử, chúng ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.” Công Tôn Hồng lúc này cười nói: “Chuyện này không ngại. Duy Hồ Nhi Đáp đạikhái làm chuyện xấu cũng nhiều. Hừ, tên gia hỏa đó, hắn vì muốn có hậuduệ, không biết làm bao nhiêu cô nương tan nát. Chỉ cần ở bên cạnh hắnhai năm, không mang thai đều bị hắn bán trao tay. Ông trời phạt hắntuyệt hậu, hắn không có thân nhân. Hiện giờ hắn đã chết, nhà cửa nơi này cũng bị thiêu, chỉ còn lại lò rèn ở ngoại thành. Có điều chủ nhân đãchết, mấy tên tay chân kia cũng hết việc. Tôi có một ý nghĩ thế này.” Thấy chúng ta đều nhìn hắn, Công Tôn Hồng ngượng ngùng nói: “Tôi nghĩ, nếunhư công tử nhân cơ hội mua được cái xưởng kia, cũng không tệ lắm.” Ýnghĩ này thật ra không sai, ta nhắm mắt lại suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]