Ta nghĩđi nghĩ lại, còn gì cần nói thêm hay không? Đúng rồi: “Chủ công, TônKiên bị Lưu Biểu giết chết, có khả năng hắn tấn công Lưu Biểu do ViênThuật sai khiến, Lưu Biểu người này nhất định sẽ trả thù Viên Thuật.Viên Thuật không phải đối thủ của Lưu Biểu, ngài phải chú ý, Viên Thuậtđánh không lại, nhất định đi lên phía bắc tìm đường phát triển. Vả lại, y cùng Viên Thiệu bất hòa, lại biết ngài là minh hữu của Viên Thiệu, tôinghĩ y nhất định có chủ ý đánh ngài. Bởi vì mặc kệ về sau thế nào, hiệntại thế lực của ngài yếu nhất. Cho nên, để đối phó với sự khiêu khíchcủa y, ngài phải sớm có sự chuẩn bị mới tốt. Như chỉ hy vọng thời gian y tới muộn một chút, tốt nhất là tới lúc ngài đã lấy được Duyện Châu. Đến lúc đó, y đến là tìm chết. Thế nhưng, chủ công nên lưu lại Viên Thuật, ở phía nam có thể kiềm chế Lưu Biểu. Nếu y đến, ngài đuổi y đi là được,đừng giết.”
Miệng Tào Tháo há hốc thành cái phễu: “Tử Vân, người biết bấm độn hay sao. Việc đó cũng có thể dự liệu được?”
Ta cười: “Tôi đi theo sau ngài, chạy đến Dương Châu, rồi tới Ký Châu. Ngài cưỡi ngựa đi thẳng một mạch, Như lại đi vòng vèo. Mệt thì có chút mệt,nhưng gặp được không ít nhân vật các vùng, ít nhiều cũng có đôi chúthiểu biết về người này người nọ. Tuy rằng tôi không có khả năng liệu sựnhư thần, nhưng vẫn có thể phán đoán ý nghĩ của một số người, biết trước một số sự tình, mà vì chủ công trù tính, đây chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174369/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.