Nhiều năm che dấu, ta khó qua nhất chính là mùa hè, mỗi lần hè đến, ta đều phải kiếm cớ ở một mình. Lúc làmviệc, ta cũng một mình ra ngoài, cố gắng tránh gặp người quen; ở Kinhchâu, ta sẽ về Mai Hoa sơn trang tránh nóng khoảng mười ngày; còn ở nhà, ta sẽ thay nữ trang, tẩy hết hóa trang, một mình ở trong hoa viên, hoàn toàn buông lỏng bản thân, cho mình một không gian để điều tiết! Thóiquen này đã nhiều năm, ta ở nhà cũng rất ít tiếp xúc với người nhà, bình thường mấy năm trước chỉ có Trâu tỉ tỉ có thể vào phòng ta, hai năm qua cũng chỉ thêm Giáng Tuyết. Chỉ cần ta vào hoa viên, không cho gọi, gianhân một người cũng không dám vào vườn, có thể vào, dám vào chỉ có Trâutỉ tỉ và Vân ca ca. Bởi vậy, ta ở trong hoa viên hoàn toàn buông lỏngbản thân, tinh thần cũng đôi chút lơi lỏng. Sau này nghĩ lại, ta cảmthấy may mắn vì đã lơi lỏng, nếu không quan hệ giữa ta và Tào Tháo vẫncòn ở trong sương mù.
Lần này trở lại Lạc Dương là lúc đầu hè, thời tiết dần dần nóng lên, ta cũng khôi phục thói quenăn trưa tại phong đình trong hoa viên rồi ngủ một giấc. Trời nóng, tađương nhiên muốn thả lỏng bản thân! Để tiện nghỉ ngơi trong phong đình,ta thiết kế phong đình này là đình trong đình, tiểu đình ở giữa dùng tơlụa làm màn che, ở giữa hé ra giường trúc, lúc ngủ liền buông màn che ba mặt xuống, hướng nhìn ra hồ nước mở rộng, như vậy, gió trên hồ có thểthổi vào, mùa hè ngủ trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615580/quyen-4-chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.