Thục quân quả thật đã rút lui, bọn chúng cắm trại cách hà cốc cũng không xa, ta phẫn nộ muốn tới đạp doanh, bịTào Hưu túm chặt lấy, hắn cho ta biết, thám báo nói doanh trại Thục quân ngay ngắn trật tự, công phòng đúng chỗ, binh lực chúng ta ít hơn đốiphương, đột kích cướp doanh, không phải báo thù, mà là chịu chết. Tuy ta không cam lòng, nhưng Tào Hưu lý trí hơn ta, cho thân binh đưa ta vàTào Lỗi cưỡng ép về Tự thành.
Trở lại Tự thành, linhđường đã bố trí thỏa đáng, toàn thành quân dân đều rơi vào tâm trạng bithương. Lữ Bố và Liên Đồng ôm chặt lấy nhau, chúng ta muốn tách họ racũng không được, cuối cùng đành đặc chế một cỗ quan tài, đặt bọn họ vàochung. Nhìn qua dung mạo của bọn họ khi chết, ta có thể cảm giác đượcniềm hạnh phúc phát ra từ nội tâm của họ, bọn họ hẳn là chết mà khôngtiếc nuối! Binh lính cứu được từ trong hà cốc trở về sau khi tỉnh lại,đem mọi chuyện xảy ra kể hết với chúng ta.
Nghe tới đoạn Lữ Bố trước khi chết còn lo lắng cho ta, ta cuối cùng không khống chế nổi chínhmình bật khóc thất thanh. Từ lúc ở thành Tiểu Bái, mỗi kỷ niệm với Lữ Bố lại xuất hiện, nhớ ngày đó, ta dùng hết tâm lực bảo vệ tính mạng hắncũng không phải vì hắn, mà là vì Trương Liêu và Cao Thuận, mà Lữ Bố vìđược ta giúp đỡ mà cảm kích vạn phần, từ ân nhân tới bằng hữu, giữachúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi hắn biết ta chính làChiến thần đánh bại hắn, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615578/quyen-3-chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.