Ở Tương Dương không có chuyện gì, trở lại Phàn thành, Tôn Càn lại chạy đến tìm ta, khiến ta có chút bất ngờ. TônCàn nói chuyện này nọ một hồi, nói chút việc thiện ta đã làm, sau đó đột nhiên chuyển hướng, nhắc tới chuyện Tân Dã. Quân Lưu Bích làm công tácđộng viên ở Tân Dã bị ta làm xáo trộn, không làm được nữa, Tôn Càn tớikhuyên ta giúp đỡ.
Nghe hắn nói lắp ba lắp bắp,ta cười cười: “Đại nhân, ta biết trước mắt là thời điểm khó khăn của Lưu hoàng thúc, như vậy đi, các người cần quân lương, dược liệu, ta sẽ cốgắng cung cấp; cần ta giúp chuyện gì khác, có thể làm được ta cũng không chối từ.”
Tôn Càn nghe xong nói: “Triệu Như, ngươi là đại thiện nhân, ta phục ngươi về điểm này, nhưng chiếntranh không phải ngươi có thể ngăn cản, nhiều người như vậy, không phảingươi muốn bảo vệ là bảo vệ được. Tào quân xuôi nam, Tân Dã đứng mũichịu sào, bọn chúng cậy thế mà đến, bản tính hổ lang, dân chúng Tân Dãsẽ chịu tai ương! Chủ của ta muốn họ chuyển tới đây, cũng vì bảo vệ dânchúng, cùng với thiện tâm của ngươi chẳng khác gì nhau, ngươi đi đầuchuyển dược điếm Đức Tường tới đây đi, cũng là chuyện tốt.”
Ta cười lạnh: “Đại nhân, theo ta được biết, Lưu tướng quân chẳng qua có hai ngàn nhân mã, không thểdùng để thủ thành. Các ngài đã từ bỏ Tân Dã, ở đó cũng sẽ không có chiến tranh, lão bách tính cần gì phải chạy trốn? Ngược lại, Lưu hoàng thúc ở Phàn thành, nơi này là yết hầu của Tương Dương, Tào quân xuôi nam nhấtđịnh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615551/quyen-3-chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.