Mấy ngày sau đó, ta yên tâm dưỡng thương, không hỏi chuyện gì nữa. Đối với hòa đàm giữa Sơn Việt và Giang Đông,ta lần lượt từ chỗ Tôn Sách và Lỗ Túc biết được thái độ của Mộc Thanhđối với cái chết của Hứa Quần và việc Hồng Anh tập kích quân doanh. Hắnrất tỉnh táo, lấy mâu thuẫn giữa Mộc Đạt đại diện cho phe phản chiếncùng Hồng Anh ra nói, đối với cái chết của Hứa Quần và Hồng Anh, hắn rất khổ sở, nên ở trong thành thực hiện lễ cầu tế, nhưng đối với sự ra đicủa bọn họ, Mộc Thanh cũng thể hiện rõ chỉ có như vậy mới có thể đem lại hòa bình cho Sơn Việt. Biểu hiện và năng lực của hắn, cũng như thành ýcủa tộc Sơn Việt do hắn mang đến khiến Tôn Sách rất hài lòng. Mộc Thanhchủ động đề nghị chính mình ở lại phục vụ dưới trướng Tôn Sách, đối vớiđề xuất của Giang Đông muốn tới thánh địa Sơn Việt xem xét cũng không từ chối, Lữ Phạm làm đại diện của Ngô hầu toàn quyền tới tộc Sơn Việt gặptộc trưởng và các trưởng lão. Nếu Mộc Thanh đã xử lý được mọi việc, tatất nhiên sẽ không đi “xen vào việc của người khác “. Đợi Giang Đông và Sơn Việt đã đạt được hiệp nghị, Tôn Sách tuyên bố chiến tranh kết thúc, thời gian đãqua hơn một tháng. Đại quân hồi binh, chúng ta cũng theo trở về KiếnNghiệp. Sau khi đến Kiến Nghiệp, ta cũng không đi ngay, mà để Tần Dũngmang theo Mộc Oánh đưa linh cữu Hứa Quần trở về Thọ Quang, còn mình ởlại phủ Tôn Sách. Hứa Quần chết khiến ta có một cảm giác sợ hãi nóikhông nên lời, chiến sự phát triển, lịch sử thay đổi, ta đã mất đi khảnăng biết trước tương lai, giống như Vũ ca ca từng nói, lúc ta thay đổilịch sử, mọi biến hóa sẽ không nằm trong lòng bàn tay ta nữa, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để phán đoán, sắp xếp mọi chuyện. Nhưngnhững chuyện ta nghĩ, có thể làm được sao? Lần này ta không thể bảo vệHứa Quần, tiếp theo sẽ là ai? Là chính ta? Hay là thân nhân của ta? Haylà Tôn Sách, Chu Du bọn họ? Sự sợ hãi này khiến ta không muốn rời khỏiTôn Sách, ta sợ, sợ tới lúc không thể gặp lại hắn nữa. Ta cũng không rõvì sao lại nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nghĩ đi đâu khác. Tôn Sách đối với chuyện ta chưađi rất cao hứng, thấy ta không thoải mái, hắn cho rằng ta còn đang đắmchìm trong cái chết của Hứa Quần chưa khôi phục lại, hắn dành hết thờigian rảnh rỗi đi theo ta, kéo ta đi chơi khắp nơi trong thành KiếnNghiệp, cố gắng giúp ta giải trừ buồn bực. Ta cố giữ tinh thần ban ngàycùng hắn nói nói cười cười, cố gắng không nghĩ tới ý nghĩ đáng sợ kia,nhưng tới buổi tối chỉ còn lại một mình, ta không thể ngăn được nỗi sợhãi bùng lên, thường xuyên ngẩn người dưới mấy tàng cây mai. Ta ở lại Kiến Nghiệp hai tháng,tin tức ở Lương châu truyền tới, đại quân của Tào Tháo sau khi ta đikhông tới một tháng đã lấy được toàn bộ Lương châu, Hàn Toại trên đườngchạy trốn tới Hán Trung bị bộ hạ giết chết. Tào Tháo thu nạp và biên chế lại toàn bộ các đội quân lớn nhỏ ở Lương châu, lại sắp xếp quan viênxong mới lấy tư thế thắng trận dẫn quân trở lại Nghiệp thành, đất đaiphương bắc ngoại trừ Hán Trung đều đã thần phục dưới chân Tào Tháo, HánTrung cũng không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với chính quyền tạiNghiệp thành, Tào Tháo cũng không muốn quan tâm tới Trương Lỗ lúc này.Với lại, Trương Lỗ và Lưu Chương đang lúc trở mặt, ngồi một bên xemngười ta đấu nhau, sao lại không làm! Lương châu quy phục, tin tức sứgiả Tây Vực một lần nữa xin triều bái truyền tới Giang Đông, Tôn Sáchbọn họ vô cùng khẩn trương, bọn họ thấy rất rõ ràng, mục tiêu tiếp theocủa Tào Tháo không phải Giang Đông chính là Kinh châu, bất luận là ai,đối với Giang Đông mà nói cũng không phải chuyện tốt. Tôn Sách vội vàngsắp xếp, triệu hồi Trình Phổ từ Hội Kê về phong làm thứ sử Khúc A, dờibinh tới Đan Dương, hộ tống hắn trở về còn có Mộc Thanh dẫn theo mấyngàn Sơn Việt quân. Đồng thời, Tôn Sách bắt đầu sử dụng Lục Tốn mới khỏi bệnh làm Khúc A thái thú, triệu hồi Tôn Hủ về bên cạnh mình. Sắp xếpcủa hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu, mục tiêu chính là dùng mưulược của Lục Tốn và uy vọng của Trình Phổ để uy hiếp Bàng Thống, đối với vị muội phu này, Tôn Sách vô cùng kiêng kỵ. Lục Tốn không chết, ta cũng không ngạc nhiên, lòng dạ ta còn chưa đủ ngoan độc. Khúc A đối diện với Quảng Lăng, cuộc chiến nam bắc kết quả thế nào, mấu chốt chính là Dương Châu, Lục Tốn có phải đối thủ của Bàng Thống hay không ta không biết,ta biết chính là cho dù mưu lược của hắn xuất sắc, đối mặt với Điểu nhi, đối mặt với ái muội của Ngô hầu, hắn cũng sẽ bó tay, chưa kể còn có taâm thầm bố trí, Giang Đông không có cơ hội nhúng chàm Quảng Lăng. Đồng thời với điều động ở Khúc A, phòng vệ tại Kiến Nghiệp cũng được tăng cường, thủy vực mở rộng, chiếnthuyền tập trung trên mặt sông, lui có thể thủ Kiến Nghiệp, tiến có thểtấn công Hợp Phì, lại là thế giằng co giữa hai thành trì. Có điều, MãSiêu và Điền Phong tại Hợp Phì cũng khó đối phó. Đối mặt với Tây Lươnghổ tướng và đại mưu sĩ cũ của Viên Thiệu, Tôn Sách cũng rất cẩn trọng,không dễ dàng xuất binh. Ở Sài Tang, sức khỏe Lỗ Túc đãkhá hơn, liền trở về đó, tổ hợp của hắn và Chu Du chính là đội quân mạnh mẽ nhất của Giang Đông, năng lực tấn công và phòng thủ của đội thủyquân này đều rất mạnh, ta từng thấy qua bọn họ tác chiến, đối với việcđội thủy quân bí mật do Từ Thịnh suất lĩnh có thể thắng bọn họ haykhông, trong lòng không để ý. Sài Tang tích cực chuẩn bị chiến tranhchứng tỏ Giang Đông quyết sẽ không dễ dàng từ bỏ việc tranh đoạt Kinhchâu. Thủy quân Giang Đông ở Sài Tangtích cực huấn luyện, Tào Tháo ở Nghiệp thành cũng bắt đầu thành lập thủy quân, Lưu Bị sau khi nghe được tin này, vội vã tiến vào chiếm giữ Phànthành, ba phương thế lực với Tương Dương đều như hổ rình mồi. Lưu Biểudưới ba ánh nhìn chăm chú, sống rất khó khăn, vốn đã bệnh nặng giờ nằmtrên giường không dậy nổi, đại quyền Kinh châu hoàn toàn rơi vào tay đám người Thái Mạo. Thái Mạo trong lúc này mới thể hiện năng lực quyếtđoán, hắn một mặt đoàn kết với đám người Khoái Việt, tích cực liên hệvới Nghệp thành, một mặt ra hiệu cho Thái phu nhân nắm chắc phủ Kinhchâu mục, ngăn hết những kẻ thuộc phái thân Lưu hoặc chủ chiến gặp LưuBiểu, đến Lưu Kỳ cũng bị chặn ngoài cửa. Lưu Kỳ cầu kiến phụ thân khôngcó kết quả, lại có được tin đám người Thái Mạo muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ có thể khóc lớn trở về Giang Hạ, tiếp tục mượn rượu tiêu sầu. Ngồi ở dược điếm thành KiếnNghiệp, ta bắt tay vào phân tích cẩn thận tin tức từ khắp nơi đưa đến,biết mình phải rời khỏi Kiến Nghiệp, chiến sự Kinh châu căng thẳng, taphải tới đó làm nhiều việc, trước mắt phải tới Thọ Quang, đem đám TừThịnh lôi tới cho Điểu nhi. Chỉ có bày ra sức mạnh ở Quảng Lăng và HợpPhì, mới khiến Giang Đông phải cố kỵ không để ý được tới Kinh châu,tranh thủ thời gian chúng ta xuôi nam. Kinh châu càng phải tới, Lưu Biểu tuyệt đối không thể chết trước khi chúng ta xuất binh, ta phải đề phòng Lưu Bị. Còn có chuyện quan trọng là phải tới ngăn cản chiến hỏa ở TânDã, cùng lúc tiết kiệm chút thời gian chúng ta nam tiến, những dân chúng mất nhà cửa kia cũng rất đáng thương, tuy rằng Lưu Bị có lòng muốn đưahọ đi, nhưng cố hương khó rời, vẫn không ít người không muốn ra đi. Trời chiều gió thu có chút lạnh,băng qua dàn hoa quế, còn một chút mùi thơm bám lại, vỗ về ưu thương của ta. Ta một mình ở trong tiểu hoa viên tựa dưới gốc mai ngắm trăng, ánhtrăng xuyên qua nhánh cây trên mặt đất tạo nên những hình ảnh loang lổ,tựa như tâm tình ta phập phồng không yên. Ngày mai muốn đi, trong lòngvô cùng không nỡ, luôn luôn có cảm giác một đi không trở lại, khiến takhông yên được. Nhìn nụ hoa mai nho nhỏ trên nhánh cây, tháng mười mộtsắp tới rồi, cũng sắp tới năm mới, đã bao nhiêu năm qua, tính ra ta chưa một lần ở tiểu viện này ngắm mai nở, cùng đám Tôn Sách mừng năm mới,thật đáng tiếc cho tình cảm Tôn Sách dành cho ta. Qua nhiều năm, ta đãmệt mỏi, người mệt mỏi, tâm càng mệt mỏi, ta không muốn thấy bất kỳngười thân hay bằng hữu nào bị tổn thương, nhưng tổn thương này lại chủyếu do ta, ta nên làm thế nào mới có thể bảo vệ mọi người? “Xuân hoa thu nguyệt, chịu không nổi gió táp mưa sa; Thanh sơn gia viên, không che được khói lửa ngập tràn; Hoàng hà cuồn cuộn, để lại vô vàn nhiệt huyết; Mây mưa sấm sét, vang không qua được tư thế hào hùng; Mỹ nhân khổ lệ, giữ không được ý chí anh hùng; Giang sơn yêu kiều, bao nhiêu người phải chịu cảnh khom lưng; Ai oán thế gian, có thể nào được lưỡng toàn kỳ mỹ; Giữ không nổi nữa, lệ thương tâm thiên cổ phong lưu;” Buông tay đàn, quay lại đã thấyTôn Sách đứng sau ta, thấy ta đứng dậy, hắn cởi cẩm bào choàng lên người ta: “Đêm lạnh, trở về đi!” Ta cười khổ một tiếng, không cửđộng mà chỉ thở dài một hơi. Tôn Sách trầm mặc một hồi, đi tới trước mặt chậm rãi ôm lấy ta: “Tử Vân, ta biết trong lòng ngươi đau khổ, nói chota biết có được không? Ta thật sự muốn chia sẻ mọi chuyện với ngươi.” Lời nói ấm áp khiến ta xúc động,ta không kháng cự vòng ôm của hắn, đêm nay, cái ôm này khiến ta cảm thấy thật ấm áp, đã bao nhiêu năm, chẳng phải ta vẫn luôn hy vọng có mộtngười có thể vì ta nhận lấy tất cả những dự định trong lòng sao? “Bá Phù, ta có chút mệt mỏi. Cámơn huynh mấy năm nay đối với ta khoan dung, ta thật sự rất cảm kích vớitình cảm của huynh và Công Cẩn.” Mặc dù rất lưu luyến vòng ôm ấm áp ấy,ta vẫn phải từ từ rời xa nó. Đứng trước mặt, nhìn thấy sựtránh né của ta, Tôn Sách thở dài: “Tử Vân, ta biết ngươi có bí mật, tin tưởng ta được không? Nói bí mật của ngươi cho ta, ta có thể giúpngươi.” “Bí mật của ta? Bá Phù, huynh nói rất đúng, ta có bí mật, không phải ta không tin tưởng huynh, mà là, màlà…” Ta có thể nói ta đã lừa gạt ngươi sao? Ngươi có thể chịu được sao?Bí mật này tuyệt đối không thể cho ngươi biết, ít ra lúc này không thể.Sau này, có lẽ đợi tới một ngày thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho ngươibiết, đến lúc đó, cho dù ngươi lóc thịt róc xương ta, ta cũng chấp nhận. “Mà là cái gì? Không thể nói thật với ta sao? Tử Vân, chúng ta kết giao đã bao nhiêu năm rồi? Mười hainăm. Lòng tự trọng của ngươi có thể đừng mạnh mẽ như vậy không? Ngươicòn có gì không thể nói cho ta? Ta có thể trở thành chỗ dựa của ngươimà!” Giọng nói của Tôn Sách ngập tràn tiếc nuối, còn có… mong đợi. Đối diện với trông mong của hắn,tiếc nuối của hắn, điều duy nhất ta có thể làm là trầm mặc. Tôn Sáchkhông chờ được câu trả lời, đột nhiên nắm lấy tay ta nhiệt thành nói:“Tử Vân, ở lại đừng đi được không? Ta muốn ngươi ở lại, ở lại cạnh ta,không bao giờ đi nữa. Tuy rằng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ta vẫn muốn ngươi ở lại. Để ta giúp ngươi, không cần vất vả bôn banữa.” Ta biết, ta biết ngươi tốt vớita, nhưng ta lại không thể nhận. Từ từ rút tay lại: “Bá Phù, huynh biếtcâu trả lời của ta, cần gì nói ra? Đừng ép ta được không? Đừng để takhông cách nào tới đây nữa.” Mắt ta mờ mịt, nhưng ngữ khí vô cùng kiênđịnh. Trong mắt Tôn Sách hiện lên sựthất vọng, thống khổ, lại không hề ép ta, hắn chậm rãi xoay người:“Đúng, ta biết đáp án này, nói ra chẳng qua vì không cam lòng thôi. Bỏđi, đêm lạnh, về nghỉ ngơi đi đã.” Không cam tâm dù sao vẫn tốt hơnso với đau lòng phải không? Ta yên lặng đi vài bước, lại quay đầu nhìnthân hình cô độc dưới ánh trăng, nước mắt chảy xuống: “Bá Phù, tha thứcho ta được không?” Tôn Sách nhìn ta miễn cưỡng cười: “Tử Vân, ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi.” Lòng ta rất đau, xoay người đi đến trước mặt nắm lấy tay hắn: “Bá Phù, ta xin huynh một việc, huynh có chịu không?” “Ngươi nói đi, ta nhất định làm được.” Nhìn ánh mắt sủng ái của hắn, tanói từng câu: “Ta muốn xin huynh hãy tin tưởng ta, tình huống nào cũngphải tin tưởng ta, bất luận ta làm chuyện gì, các người đều phải tintưởng ta quyết sẽ không làm hại huynh, không làm hại Công Cẩn.” Tôn Sách cười, hắn chậm rãi launước mắt trên mặt ta: “Đồ ngốc, ta sao lại không tin tưởng ngươi, ngươiđương nhiên sẽ không hại chúng ta. Được rồi, đừng đa sầu đa cảm nữa, tatin tưởng ngươi, tuyệt đối tin tưởng ngươi.” Mới tảng sáng, ta đã rời khỏi Tôn phủ. Nhìn hai chữ Ngô hầu trên bảng lớn, trong lòng ta tràn ngập chuaxót. Bá Phù, tha thứ cho ta ra đi không từ biệt, ta thật sự không chịunổi nỗi khổ chia tay, luôn luôn có một loại cảm giác không thể trở về,tuy rằng, chính ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái với cảm giác này. Sau khi rời khỏi Kiến Nghiệp, tanhanh chóng cất đi nỗi thương cảm, chuyện chờ ta làm còn rất nhiều, takhông thể để mình sa vào nữ nhi tình trường. Ra roi thúc ngựa tới QuảngLăng, lấy cớ đưa đồ trong nhà cho Tôn Thượng Hương, mục đích chính làgặp Bàng Thống. Lúc gặp hắn, tên gia hỏa này lại đang nhàn nhã ở nhàtrồng hoa, nhưng nếu ngươi cho rằng hắn thật sự nhàn nhã, vậy là mắc mưu hắn rồi. Vừa thấy ta, hắn kéo ta chạy vào phòng: “Ngươi từ bên kia tới, nói cho ta biết sức khỏe tên Lục Tốn đó thế nào?” Ta vui vẻ: “Ngươi không hỏi năng lực của hắn, lại hỏi tình hình sức khỏe.” “Kinh nghiệm tác chiến của TrìnhPhổ dĩ nhiên phong phú, nhưng Quảng Lăng dưới sự cai quản của Trần Đăngvà Lưu Phức, thành trì kiên cố, quân dân đồng lòng, ta không sợ đại quân Đông Ngô của hắn tới. Nhưng Lục Tốn người này không thể khinh thường,theo ta được biết, kẻ này bụng đầy mưu kế, được Tôn Sách nể trọng. Ngươi cũng biết, chiến tranh đến cùng là mưu lược, ta phải đề phòng hắn đâmsau lưng.” “Cái đó và sức khỏe tốt xấu có quan hệ gì? Hắn cũng không phải võ tướng.” Ta vẫn kỳ quái. “Đồ ngốc ngươi,” Bàng Thống dí dí đầu ta: “Bất kỳ nhược điểm nào của đối phương đều là thứ chúng ta cóthể tấn công, ta nghĩ rất lâu rồi, mưu lược của người này còn chưa đượcthể hiện, ta không thể hiểu rõ, nhưng thân thể từng gặp trọng thương,mới có thể cho ta thừa cơ hội. Ít nhất sự dẻo dai của hắn không bằng ta. Hai quân giằng co, ai kiên trì hơn, hy vọng thắng lợi càng lớn.” Ra vậy. Ta cười hắc hắc: “Lúctrước ta không dùng hết sức chữa cho hắn, không ngờ hắn mạng lớn nhưvậy. Có điều, thân thể hắn từng bị thương rất nặng, đúng là không tốt.Quảng Lăng quá mức trọng yếu, ta không phải không tin năng lực của Thấtca, nhưng nắm chắc thêm một phần càng tốt, ngươi nói phải không?” Nóixong nháy mắt mấy cái, ý bảo ta có chuyện tốt dành cho hắn. Bàng Thống bĩu môi: “Đem hàng của ngươi lấy ra đi, huynh đệ trong nhà còn giả bộ. Nói đi, ngươi có chuyện tốt gì?” Ta cười lớn: “Người hiểu ta,chính là Thất ca. Chuyện tốt khẳng định không thể cho không ngươi. Chủcông sắp xuôi nam rồi, ta muốn thuyết phục thúc phụ đưa gia tộc chuyểntới Lạc Dương, nhưng sợ mình ta không đủ sức.” Bàng Thống thở dài: “Thúc phụbình thường thoạt nhìn như không để ý gì, giống như dạo chơi chốn nhângian, nhưng trong lòng ông ấy rất quật cường, tuyệt đối sẽ không xuất sĩ đâu, ngươi muốn đưa ông ấy tới học đường, không thể nào, ta khuyênngươi không nên có tâm tư này. Nhưng Quảng Nguyên ta có thể viết mộtphong thư cho ngươi mang tới!” “Quảng Nguyên không thể tới họcđường, hắn phải làm Thái thú, ta đã tiến cử hắn cho chủ công. Ngươi viết thư đi, viết thêm cho chủ công một lá, nhưng ta không thể mang đi.Những nhân sĩ Kinh châu có quan hệ tốt với ngươi, ngươi cứ nói với chủcông, giữ được một người tính một người.” Bàng Thống cười nói: “Được, ta đồng ý. Ta giúp ngươi rồi, giờ ngươi đem chuyện tốt nói ra được chưa.” Ta mắc mưu hắn rồi: “Điểu nhi,ngươi thật quá đáng, vậy cũng tính là giúp à?” Nhìn vẻ mặt xấu xa củahắn, ta cũng đành chịu: “Ta sợ ngươi rồi. Có điều, trước khi nói rachuyện tốt này, ta muốn ngươi phải đồng ý với ta, cái lợi này ngươi phải giữ bí mật, đặc biệt không được nói cho chủ công.” Bàng Thống lập tức hào hứng: “Ha ha, có ý tứ, ta đồng ý, đồng ý.” Ta cười đem bí mật của thủy quânnói cho hắn biết: “Cuộc chiến Quảng Lăng với Giang Đông, phòng bị thànhtrì, đánh lục quân chúng ta không sợ, chỉ sợ duy nhất là kém thủy quân.Có đội thủy quân này cấp cho ngươi, ta cam đoan ngươi sẽ ở thế bất bại.” “Trời ạ!” Bàng Thống thiếu chútnữa nhảy dựng lên: “Ta chính là đang dựng tuyến phòng ngự trên sông đây! Ngươi lại có cả một đội quân bí mật như vậy, chẳng trách ngươi khôngdám để ta nói với chủ công. Lá gan của ngươi cũng thật lớn, chuyện nhưvậy cũng dám gạt chủ công.” Ta trắng mắt: “Nói nhảm, ta cógan lập tư quân sao? Ta vất vả tạo ra đội thủy quân bí mật này, cònkhông phải vì chủ công sao? Chính là vì cuộc chiến giữa chúng ta vớiGiang Đông. Tính cách của chủ công không phải ngươi không biết, đội quân này khẳng định phải giao cho ông ấy, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.Trước mắt, ngươi quản lý đi, ta lập tức cho bọn họ xuôi nam, ngươi tìmcho bọn họ một nơi cư trú bí mật ở gần đây.” Bàng Thống suy nghĩ một chút rồihiểu ra: “Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm giao họ cho ta! Ở đây bờ bãi nhiều, vịnh cũng nhiều, người tới đây ta sẽ giúp họ mở rộng nguồn mộ binh,Dương châu nằm sát biển, thợ thuyền là đông nhất, chiến thuyền sao, đạichiến thuyền sao, chà chà, thật muốn lập tức nhìn thấy đại chiến thuyềncủa ngươi. Ta nói này, thủ đoạn này của ngươi quá mạnh mẽ, đợi lúc dùngtới bọn họ, khẳng định khiến mọi người chấn động.” “Đúng vậy.” Ta đắc ý nói. “Bọn họ đúng là mài kiếm mười năm đó! Đúng rồi, ta nói với bọn họ người bí mậtsắp xếp mọi việc là chủ công, ngươi đừng nói lộ ra.” Bàng Thống thở dài: “Ngươi nghĩchu đáo lắm. Nhưng mà, nếu bọn họ xuất hiện, thời gian giữ bí mật cũngkhông thể quá lâu. Tử Vân, sự tồn tại của bọn họ ngươi vẫn nên mau chóng báo cho chủ công tốt hơn.” Ta gật đầu: “Hiểu rồi. Đợi chúng ta lấy được Kinh châu, bọn họ cũng có thể lộ diện rồi.” Rời khỏi Quảng Lăng, ta vội vãtới Thọ Quang, không vào thành mà tới luôn căn cứ thủy quân. Từ Thịnh là người có thể nhẫn nhịn, lúc nhìn thấy ta thần sắc cũng mang không ítoán niệm, ta chỉ có thể coi như không phát hiện ra. Phan Chương lạikhông quản ngại, tóm được ta liền rống lên: “Chúng ta lúc nào mới có thể rời khỏi nơi khốn kiếp này? Còn ở đây nữa, ta sắp điên rồi. Ngươi rốtcuộc muốn giam chúng ta đến khi nào?” Ta cười cười nhận tội: “Trước tiên buông tay ra đã, nghe ta từ từ giải quyết.” Từ Thịnh thở dài, tới kéo PhanChương ra, cười với ta: “Tào đại nhân đã thống nhất phương băc, chắc sắp dụng binh Kinh châu rồi phải không? Có điều, ta sao lại nghe nói, Tàođại nhân đang ở Nghiệp thành thành lập thủy quân, chẳng lẽ đã quên chúng ta?” Hắn đúng là có lý trí, có điềutrong giọng nói tràn ngập vị chua. Ta vỗ võ vai hắn, đồng thời kéo PhanChương đang hầm hừ: “Ta tới chính là nói cho các ngươi chuyện này. Chủcông ở Nghiệp thành lập đội thủy quân, đó là che mắt người ta, chủ lựccuộc chiến Giang Nam nhất định là các ngươi. Như vậy mới có thể ra đònbất ngờ khiến đối phương trở tay không kịp, các ngươi nói xem!” Từ Thịnh gật đầu, không nói gìnữa. Phan Chương lại nói: “Đám người các ngươi tâm địa gian giảo, giữ bí mật thì giữ bí mật, nhưng ta chết ngạt mất.” Ta cười cười: “Ta lại nghe nóingươi nhiều lần xuất kích, bên ngoài có truyền thuyết nói trên biển cómột đội thuyền xuất quỷ nhập thần.” Phan Chương thở dài: “Đúng vậy,bằng không đao trong tay ta không biết dùng làm gì. Phạm vi trăm dặmquanh đảo trước cũng có mấy nhóm Oa nhân, chưa kịp giết, đã biến mấtrồi.” Ta ha ha cười lớn: “Vài trăm dặmkhông có ai, vậy vài ngàn dặm thì sao? Được rồi, đừng ủ rũ nữa, lần nàychính là báo cho các ngươi, chủ công có lệnh, các ngươi lập tức chuẩn bị xuất phát xuôi nam.” Từ Thịnh mắt sáng lên: “Xuôi nam quyết đấu với Giang Đông hay tấn công Kinh châu?” “Đi Dương Châu. Quân lệnh của chủ công, lệnh các ngươi bí mật xuất phát tới Dương châu, Dương châu mụcBàng Sĩ Nguyên sẽ ở khu vực Diêm Độc nghênh đón các ngươi, sắp xếp mọithứ cho các ngươi. Các ngươi trước sẽ do hắn thống lĩnh, hết thảy hoạtđộng đều do hắn hạ lệnh. Ta đã mang toàn bộ tình hình của các ngươi báocho Bàng Sĩ Nguyên rồi.” Phan Chương vui vẻ: “Rất tốt, cuối cùng có thể ra ngoài rồi.” Từ Thịnh có chút nghi ngờ: “Vì sao lại là Dương châu? Chẳng lẽ chủ công tấn công Giang Đông trước?” Ta cười cười: “Ngại quá, ta đúnglà đã cướp công lao của các ngươi. Ta từng nói qua sẽ cố gắng khiến Kinh châu quy hàng, trước mắt tuy chưa làm được, nhưng ta có mười phần nắmchắc. Cho nên, cuộc chiến Kinh châu có thể tránh, không chỉ vậy, mườivạn thủy quân Kinh châu cũng trở thành người của chúng ta, đến lúc đó,hai vị tướng quân sẽ có rất đông thủy binh đã được huấn luyện tốt. Cácngươi phải chuẩn bị một chút, lựa ra tinh binh tới Kinh châu làm tiểuđầu mục.” Từ Thịnh thở dài cười cười: “Xem ra, lúc chúng ta xuất hiện trước mắt người đời, thiên hạ sợ là đã thống nhất.” Ta lắc đầu: “Ngươi sai rồi, thờiđiểm các ngươi kiến công lập nghiệp sắp tới rồi. Kinh châu quy hàngkhông cần đánh, nhưng Giang Đông sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta lấy được Kinh châu, bọn họ cũng muốn nơi đó! Cho nên, đồng thời lúc chúng taxuôi nam, phải phòng bị Ngô quân tập kích Quảng Lăng, Hợp Phì của chúngta, bởi vậy cuộc chiến Dương châu rất nhanh sẽ bắt đầu, lúc ấy, cácngươi cùng thủy quân Giang Đông sẽ đối mặt giao đấu.” Từ Thịnh lập tức lên tinh thần,Phan Chương cũng mang bộ dáng nóng lòng muốn thử sức, ta thấy vậy cườikhổ không thôi. Sự tình đã sắp xếp xong, Từ Thịnh dẫn ta tới gặp đámtướng lĩnh bọn họ tuyển ra, mỗi người đều là cao thủ dưới nước, ta nhìnthấy tấm tắc khen ngợi, trong lòng cũng vì Chu Du ai điếu một phen. Lúc rời khỏi hải đảo, ta dặn dòTừ Thịnh đi theo dưa tiễn: “Văn Hướng, những năm gần đây chúng ta mặc dù mới gặp nhau vài lần, nhưng ta đã coi ngài là bằng hữu, ta muốn nhờngài giúp ta một việc.” Từ Thịnh cười nói: “Chuyện gì khiến ngài thận trọng như vậy? Ngài nói đi, ta nhất định sẽ làm hết sức.” Ta cười khổ một tiếng: “Sự tồntại của đội quân bí mật này trước mắt vẫn chỉ có ta, chủ công, Bàng SĩNguyên biết, sau này xuất hiện trước thiên hạ, nhất định sẽ gây ra náođộng. Nhưng mà, ta lại không muốn nhận công lao này, ngài hiểu không?” Từ Thịnh trầm mặc một chút: “Tử Vân, ngài khổ cực như vậy, công lao này ngài đáng được hưởng.” Ta lắc đầu: “Văn Hướng, chí hướng của ta không ở chuyện này, cho nên công lao càng ít, đối với ta càngtốt. Việc ta làm đã rất khác thường, hơn nữa những công lao đó sợ saunày sẽ không tốt. Cho nên, đội thủy quân này của ngài chính là do chủcông một mình bí mật thành lập, công lao là của chủ công và các ngài,không có quan hệ gì tới ta, ta cũng sẽ không thừa nhận có quen biếtngài, biết sự tồn tại của đội quân này. Văn Khuê nghe lời ngài, ngài dặn hắn đừng nói với người khác có quen biết ta.” Từ Thịnh sửng sốt: “Vì sao? Nhiều năm rồi, ngài tự lực chống đỡ, đội quân này tuy nói ngài phụng lệnh chủ công gây dựng, nhưng ngài cũng bỏ ra nhiều năm tâm huyết, cứ như vậynhẫn tâm vứt bỏ sao?” Không đành lòng cũng không được,Tào Tháo dù không nói gì, nhưng người khác cũng sẽ ngờ vực vô căn cứ:“Văn Hướng, có một số việc ngài phải hiểu rõ, trong triều đình ngươi trí ta trá còn phức tạp hơn chiến trường. Ta không muốn làm quan, cũngkhông muốn bị người ta nắm thóp, cho nên, loại sự tình này ta sẽ tránhđể người khác biết. Với lại, mặc dù dụng tâm đối với đội quân này, nhưng gây dựng nó lớn mạnh như bây giờ, đều là công lao của ngài và Văn Khuê, Triệu Như nếu thật nhận lấy, lương tâm cũng thấy ngại. Được rồi, ngàiđừng nói nữa, mọi người đều là bạn, ngài thật muốn tốt cho ta, vậy ngheta, giúp ta lần này được không?” Từ Thịnh thở dài: “Tử Vân, ta sẽcố gắng, nhưng ngài muốn thoát ly hoàn toàn quan hệ, sợ cũng khó. Đốivới các tướng sĩ kia mà nói, ngài trong mắt bọn họ chính là anh hùng, là ân nhân của bọn họ, ngài có thể thoát được quan hệ với bọn họ sao?” Ta cười khổ: “Ta hiểu rõ chuyện này, có thể kéo dài thời gian thì kéo dài đi! Kéo không nổi nữa hãy nói.” Rời khỏi căn cứ thủy quân tớithành Thọ Quang, Tần Dũng đã chờ nhiều ngày ở đó, hắn đã đưa mẫu tử MộcOánh về sơn trang. Hứa Tư còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa ta sẽ đón nó vềbên cạnh! Khiến ta vui mừng cũng có một chuyện, Khí nhi năm đó đưa tớiđược Lý Tháp nuôi trong nhà, lão vô cùng thích Khí nhi, quả thật xem như hài tử của mình vậy, Khí nhi cũng không muốn rời xa Lý Tháp, mỗi ngàyđều ở bên cạnh lão, một khắc không rời. Thấy tình hình đó, ta dứt khoátlàm chủ đem Khí nhi cho Lý Tháp làm tôn tử, gọi là Lý Kỳ, ta nghĩ Dị hồn thiêng cũng sẽ đồng ý. Nói xong chuyện thủy quân với Tần Dũng, ta cùng hắn tới chân núi Thái, quê hương của Khổng thánh nhân –Khúc Phụ. Ở đó Lý Chính đã thi công một thánh địa – Khổng thánh học phủ. Từ thời Võ Đế, Đổng Trọng Thư bắt đầu đề xuất độc tôn Nho học, địa vịKhổng thánh nhân ngày càng được nâng cao, ông cũng dần dần trở thành tổsư được các phần tử trí thức trong thiên hạ tôn vinh. Học phủ được xâydựng với quy mô cực lớn lại càng tăng thêm sự tôn sùng với đức thánhKhổng, sĩ lâm trong triều phong trào tôn Khổng phát triển mạnh mẽ. Nămtrước lúc ta về Nghiệp thành, đã hồi báo với Tào Tháo tình hình thi công học đường ở Lạc Dương, đồng thời đề nghị ông ta hạ lệnh tại quê hươngcủa Khổng thánh xây một học phủ lớn nhất cả nước, vừa để bái tế Khổngcông. Đề xuất này của ta ngoài việcmuốn xây dựng hình tượng tôn trọng Nho học của Tào Tháo trong mắt nho sĩ thiên hạ, còn muốn mở rộng hình thức học đường. Đề nghị này vừa nói ra, Tào Tháo lập tức đồng ý, lập tức hạ lệnh cho Tang Bá, bảo hắn lựa chọntượng công có tài tới đó kiến tạo học phủ. Tào Tháo không biết là, đềxuất này của ta còn có một mục đích không thể nói cho ông ấy biết, chính là bảo vệ Khổng Dung. Khổng Dung trong hai năm này chọc tức Tào Tháoquá nhiều, khiến Tào Tháo vô cùng tức giận, tiếp tục như vậy, tính mạngcũng khó giữ. Kiến tạo học phủ ở quê hương ông ta, hơn nữa vì để tế tựtổ tông ông ta mà làm, bản thân là lão sư trong triều, về tình về lý đều phải tự mình đôn đốc. Như vậy có thể khiến ông ta rời xa Hứa Đô, khôngxuất hiện trong tầm mắt Tào Tháo nữa, bực tức của ông ta tất nhiên cũngkhông nhanh chóng truyền tới tai Tào Tháo, mạng này có thể giữ lại.Đương nhiên, dụng tâm lương khổ của ta sợ là không ai biết. Khổng Dung vẫn như vậy, ngoại trừ oán hận vẫn là oán hận, có điều lần này không phải oán hận Tào Tháo, mà là oán hận không đủ tiền, ít người, nguyên liệu mua chậm, tiến độ xâydựng đều bị ảnh hưởng, càng khiến ông ta tức giận không làm được gìchính là, đám tiên sinh phong thủy vì hướng phong thủy mà ngày ngày đềucãi nhau, ba tháng, đến địa điểm còn chưa xác định được; cái này khôngnói, tượng công phụ trách thiết kế cũng ngày ngày vì phương án xây dựngmà tranh luận không ngớt, trước mắt vẫn chưa làm ra được phương án khảthi nào. Ta âm thầm buồn cười, ông ta đâu có biết, những chuyện này đềulà do ta gây ra, đám tiên sinh phong thủy và tượng công thiết kế, là tađề nghị Tang Bá từ các nơi tìm đến, phong cách mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa công trình này có tính phức tạp cao, nổi danh sau khi xây xong, ai không muốn tranh công đầu? Bọn họ không tranh luận nửa năm cảnăm mới là lạ. Như vậy chính là ràng buộc Khổng Dung ở lại đây. Cười thì cười, ta không dám nói gì với ông ta, chỉ có thể an ủi một hồi rồi lậptức lên đường. Ta về thẳng Nghiệp thành, bên này Tào Tháo vừa hướng Hoàng Thượng dâng thư, yêu cầu khôi phục sơ chế Hántriều, lập chế độ thừa tướng. Tào Tháo là muốn danh chính ngôn thuận tập trung quyền lực trong tay mình, bởi vì Thừa tướng mới có quyền mở phủlập chính quyền riêng! Hoàng Thượng nào dám nói không, lúc ta tới nơivừa kịp chiếu mệnh của Hoàng Thượng ban xuống cho Tào Tháo, tất nhiênphải chúc mừng ông ta một phen. Tào Tháo vẻ mặt đắc ý, nhìn ta cười không ngừng: “Tử Vân, làm Trưởng sử của ta đi.” “Không làm.” Ta vẻ mặt khinhthường, không nể mặt Tào Tháo chút nào: “Thủ hạ của chủ công đông nhưvậy, thần cần gì phải theo vào giúp vui!” Tào Tháo buồn bực: “Người khác đều tranh nhau tới bên cạnh ta, chỉ có ngươi hận không thể chạy càng xa càng tốt.” Ta cười không ngừng: “Thần nóirồi, sau này sẽ ẩn cư sơn lâm, không hỏi thế sự. Chủ công, Giang Đông đã chuẩn bị động binh với chủ công rồi, ngài còn ở đây kỳ kèo cái gì, nênnam hạ đi thôi.” Tào Tháo thở dài: “Nhận được thưcủa ngươi rồi. Yên tâm đi, ta sẽ không quên công lao của Hứa Quần. Tađang chuẩn bị xuôi nam đây, nhưng mà thủy quân đang gây dựng, rất thiếungười. Tử Vân, có ai được không, tiến cử hai người đi.” Ta trợn mắt: “Thủ hạ đại tướng của ngài đủ dùng rồi, lập thủy quân làm gì chứ, lại nhiều chuyện.” “Nhiều chuyện? Xuôi nam không cóthuỷ quân sao được? Cũng không thể chúng ta ở trên bờ, bọn họ ở dướinước, hai bên giương mắt nhìn nhau chứ?” Ta cười: “Ngài hiện giờ lập thủyquân cũng không có tác dụng! Tướng sĩ phương bắc đều xuất thân từ lụcquân, bình thường chèo thuyền chơi thôi, du hồ chẳng hạn, làm gì có bảnlĩnh đánh giặc trên nước? Kinh châu có sẵn thủy quân ngài không muốn,lại ở đây tổ chức thủy quân gì đó, phí lương thực, phí tiền, không phảinhiều chuyện thì là gì?” Tào Tháo trầm tư một chút: “Ngươi có thể nắm chắc Kinh châu sẽ quy hàng sao?” Ta gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần Kinh châu còn nằm trong tay Lưu Biểu, chúng ta sẽ nhanh chóng chiếmđược. Lần này thần trở về, chính là giục chủ công mau xuôi nam, thầncũng phải lập tức về Tương Dương, tranh thủ trước khi chủ công lênđường, giữ cho Lưu Biểu còn sống.” Tào Tháo gật đầu: “Ta cũng vộichứ! Nhưng mà cho dù không thành lập thủy quân, đại quân xuôi nam cũngphải chuẩn bị hai, ba tháng, với lại, sắp tới cuối năm rồi, ta không thể xuất binh lúc này.” Ta thật sự có chút nóng vội: “Lưu Bị đã tiến binh vào Phàn thành rồi, hắn chỉ chờ Lưu Biểu chết sẽ tiếnvào Tương Dương, cho nên đại quân của chủ công phải nhanh lên mới được.Theo thần thấy, quân nhu không cần mang theo nhiều, lương thảo cũng vậy, cứ gửi công văn cho các châu huyện dọc đường cung cấp cho đại quân sửdụng, bọn họ có thể gánh vác được. Còn nữa, Lưu Bị sẽ không dễ dàng từbỏ Tân Dã, cho dù hắn đi cũng sẽ hủy thành, cho nên chủ công còn khôngcho Tử Hiếu tướng quân nhanh chóng chiếm lấy Tân Dã, không thể để đámngười Lưu Bị có cơ hội phá thành chứ?” Tào Tháo đi qua đi lại: “Tử Hiếukhông phải không thể xuất binh, nhưng binh lực trong tay hắn khôngnhiều, tùy tiện tấn công Tân Dã, lỡ có cái gì, chỉ sợ Lưu Bị sẽ mượn cơhội chiếm Uyển thành, chặn giữa giao lộ xuôi nam của chúng ta.” Đúng vậy, phải phối hợp thời gian cho tốt mới được. Ta nghĩ một chút, chỉ có chính mình mạo hiểm thôi:“Như vậy đi chủ công, thần sẽ về Tân Dã, tìm cách cầm chân Lưu Bị. Tìnhhình Hứa Đô cũng tốt, chỗ Tử Liêm không cần nhiều binh lắm, ngài bảo hắn điểm binh mã giao cho Mãn Bá Ninh, Mãn Bá Ninh điều binh cho Tử Hiếu,binh lực hai người bọn họ tập trung lại là đủ. Đợi đại quân chủ côngxuôi nam tới Lạc Dương, Tử Hiếu sẽ xuất binh chiếm Tân Dã trước, chiếmđược rồi, đại quân chúng ta muốn vào Kinh châu cũng dễ dàng hơn nhiều.Chủ công, thần đề nghị ngài lĩnh Hổ Báo doanh và Hãm Trận doanh đitrước, lục quân theo sau, hành động càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, thủyquân kia vẫn cần, có thể lừa bịp đối phương, đặc biệt là Giang Đông.” Tào Tháo suy nghĩ trong chốc lát, vỗ tay một cái: “Tốt, ngươi lập tức đi Tân Dã, ở đó trông cậy vàongươi. Ta lập tức hạ lệnh cho Tử Hiếu và Bá Ninh, để bọn họ nghe ngươichỉ huy, chiếm Tân Dã, tiếp ứng đại quân xuôi nam. Phải chú ý an toàn.”Thời gian nghỉ ngơi cũng không cho ta, cuối cùng là ta giục Tào Tháo hay ông ta giục ta đây! Ta tới Hứa Đô gặp Tào Hồng, tùytiện đi an ủi Hoàng đế một chút, lại gặp Đổng phi và tiểu Hoàng tử, căndặn Tiểu Hổ cùng Tiểu Diệp cẩn thận hầu hạ mẫu tử bọn họ, cảm thấy tiểuhoàng tử và ta có duyên phận, tính mạng của nó chính là ta giữ lại. Cólẽ xuất phát từ thiên tính của nữ nhân, có lẽ đề xuất dựng tường cao cầm tù khiến đứa trẻ này bị tổn thương làm ta áy náy, mỗi lần ta trở về Hứa Đô, đều phải tới chỗ Tiểu Hoàng tử chơi đùa, thậm chí có lần giấu nóvào áo tơi đưa ra ngoài cùng Tào Xung chơi một ngày. Sau lần đó, lúc tađưa nó trở về, Đổng phi nhìn thấy hài tử cười vui vẻ tay cầm mứt quả đãrơi lệ, làm một người mẹ, thấy hài tử phải cùng nàng chịu khổ, tronglòng nàng cũng rất khó chịu. Ta không ngờ rằng lần đó Đổng phi lại nóivới ta, nếu ta có thể đưa hài tử ra ngoài, dứt khoát dẫn nó chạy đi, cái gì mà dòng dõi Hoàng tộc, còn không sánh bằng con cái phú gia trong dân gian. Nói thật, đối với khẩn cầu của nàng, ta cũng từng do dự, hài tửnày đúng là rất đáng thương, nhưng mà sau khi do dự, ta không đồng ý,đây cũng không phải là việc nhỏ, cũng không phải chuyện ta có thể đồngý. Đối với sự từ chối của ta, Đổng phi cũng không có gì bất mãn, nàngcũng biết yêu cầu này ta không làm được, bởi vậy, lần tiếp theo ta tớigặp bọn họ, Đổng Phi đề xuất nhận ta làm đệ đệ, bảo tiểu hoàng tử gọi ta là cữu cữu. Ta chưa kịp cự tuyệt, Đổng phi khóc lớn nói, nàng bây giờlà người mắc nạn, vốn không có tư cách nhận ta làm đệ đệ, nhưng mà, nàng sợ lỡ có một ngày nàng ra đi, vậy hài tử này biết làm sao? Đổng Thừa đã qua đời, vì hài tử này, nàng không thể không cầu xin ta. Lời thỉnh cầuthê thảm, ánh mắt vô tội của hài tử, cuối cùng làm cho ta không cứng dạmà cự tuyệt nổi nữa. Tiểu hoàng tử từ đó về sau, mởmiệng là gọi ta cữu cữu, ta tới, nó liền ôm lấy ta, không chịu rời khỏi, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng ta có thể dẫn nó ra ngoài chơi. Nhưng chuyện mạo hiểm này không thể làm lại, đối mặt với ánh mắt khao khátthế giới bên ngoài, ta rất áy náy, chỉ có thể cố gắng mang ít đồ chơivào cho nó, để nó có chút niềm vui của trẻ nhỏ. Có lẽ chính vì ta thểhiện cách yêu quý như vậy, tiểu hoàng tử vô cùng không muốn rời xa ta,thu thập tất cả những món đồ ta tặng nó để một chỗ, không cho người khác đụng vào, đứa nhỏ thật thật sự coi ta giống phụ thân của nó vậy. Cũngphải, nó sống bảy năm trên đời, thời gian gặp phụ thân còn không nhiềubằng gặp ta, phụ thân hoàng đế của nó cũng không dám mặn nồng với nó,càng không thể chơi với nó. Bởi vậy đứa nhỏ này mang khao khát tìnhthương của người cha hoàn toàn đặt lên người ta. Xem ra, hài tử này sẽtrở thành một nỗi lo lắng trong lòng ta. Rời khỏi Hứa Đô, ta tới Nhữ Namtìm Mãn Sủng, nói cho hắn biết sắp xếp của Tào Tháo, nhận được cam đoancó thể cung cấp hai vạn binh lực của hắn, rồi chạy thẳng tới Uyển thành, bí mật thương lượng vài vấn đề trong việc tiến binh với Tào Nhân. Sắpxếp xong mọi chuyện, ta ngựa không dừng vó trở về Tân Dã. Lưu Bị đã đưa đại bộ phận nhân mã tới Phàn thành, ở lại giữ Tân Dã chỉ có hai ngàn người của Lưu Bích,mới nhìn đã biết bọn họ không định cố thủ tại Tân Dã nữa. Trong thànhTân Dã có chút rối loạn, không ít nhà có tiền đều thu thập gia sản chuẩn bị di chuyển, còn dân chúng bình thường vẫn đang trông chừng. Bọn tiểunhị nói cho ta biết, Lưu quân mỗi ngày đều trên phố lớn phố nhỏ độngviên dân chúng dời tới Phàn thành, nói Tào quân xuôi nam chắc chắn sẽtàn sát hàng loạt dân trong thành, đến lúc đó tính mạng bọn họ khó bảotoàn. Rất nhiều thương hộ đều đang chuẩn bị di chuyển, dân chúng cóngười thân bên ngoài cũng bắt đầu thu dọn, chuẩn bị ra đi. Thời gian xuôi nam còn ít nhấtnửa năm, ta muốn dùng dân chúng làm tiền đặt cược bảo vệ Tân Dã, tuyrằng có chút nguy hiểm, nhưng Lưu Bị đang dùng nhân nghĩa để chào gọinhân tài, thu phục nhân tâm, chỉ cần thành Tân Dã còn dân chúng, ta nghĩ hắn cũng không tùy tiện hạ lệnh đốt thành. Nghĩ là làm, ta lập tức mệnh lệnh cho thuộc hạ hành động, trước tiên thông báo tới những thương hộchúng ta thường xuyên lui tới, chỉ cần bọn họ trước cửa nhà treo dấuhiệu của dược điếm Đức Tường, Tào quân sẽ không gây rối với bọn họ, đâylà đặc quyền Tào đại nhân cấp cho ta. Chiêu này quả nhiên có tác dụng,thiên hạ ai không biết quan hệ của ta với mấy vị bá chủ, việc kinh doanh của Triệu Như ở bất cứ nơi nào cũng không bị quân tấn công lẫn phòngthủ gây rối, khắp thiên hạ đã sớm lưu truyền. Những thương hộ kia và các thương hộ ở chung quanh nghe nói ta có thể giúp bọn họ tránh được phiền phức của quân đội, đều chạy tới dược điếm nhận tiêu kỳ trở về treotrước cửa nhà mình. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng, rấtnhiều người dứt khoát đem cờ hiệu của dược điếm Đức Tường treo ngoàicửa. Trong nhất thời, thành Tân Dã nơi nơi đều là dược điếm Đức Tường.Ta biết hành động này hơi lớn, nghĩ một hồi, vẫn nên tới nhà ca ca ởPhàn thành ăn tết thôi! Cũng giống như Tôn Sách, ca ca và Gia Cát Lượng cũng đang lo lắng cho ta, bởi vậy, ta vừa lộ diện đã bịhai người mắng một trận, ta ngoại trừ giải thích, chính là nói lạichuyện Hứa Quần, nói tới bản thân cũng nước mắt lưng tròng, nói khiếnbọn họ thở dài, tất nhiên không mắng ta nữa. Đợi ta bình tĩnh lại, GiaCát Lượng vẫn cẩn thận hỏi thăm động tĩnh ở Nghiệp thành, chuyện ta cóthể nói quyết không giấu, đến chuyện Tào Tháo tổ chức cũng không phải là thủy quân đều nói cho hắn biết. Gia Cát Lượng đối với sự khinh thườngthủy quân của Tào Tháo lộ ra trong giọng của ta cũng không thấy buồncười, mà không ngừng thở dài, dĩ nhiên là vì bên hắn yếu hơn mà lo lắng. Ta không lỡ thời cơ nói lại lời cũ, muốn bọn họ rời khỏi Lưu Bị, tấtnhiên lại bị hai người từ chối thẳng thừng, thật bực mình! Tào quân muốn xuôi nam, Lưu Bịvẫn còn do dự có nên nghe theo đề nghị của Gia Cát Lượng và Giản Ung, đi Tương Dương gặp Lưu Biểu, thấy có cơ hội sẽ chiếm Tương Dương. Lưu Bịlo lắng, không chỉ vì hắn căn bản không gặp được Lưu Biểu, mà sợ đếntính mạng cũng có thể không giữ được. Lo lắng của hắn không phải khôngcó lý, Thái Mạo và Khoái Việt bọn họ đúng là có tâm này, Trương Doãnthậm chí nghĩ kế bảo Thái Mạo lấy danh nghĩa Lưu Biểu lừa Lưu Bị đếnTương Dương sát hại, Thái Mạo cân nhắc lợi hại, vẫn không thực hiện, bọn họ cũng kiêng kỵ chuyện Lưu Bị có được nhân tâm ở Kinh châu cùng mấyviên hổ tướng trong tay hắn, có thể tránh đánh nhau, đám người đó tuyệtkhông khơi mào chiến tranh. Ta thật ra tán thành đề nghị củaTrương Doãn, thậm chí còn ra ám hiệu đối với Khoái Việt, nếu bọn họ cóthể giết Lưu Bị, vậy Tào Tháo sẽ khen thưởng thật lớn cho bọn họ, nhưngđám người đó lá gan quá nhỏ, ta lại không thể tự mình đi thuyết phụcThái Mạo, thật bực! Nếu Tương Dương đã không dám xuống tay giết Lưu Bị,ta chỉ có nghĩ cách không cho Lưu Bị tới thành Tương Dương, bởi vậy, tarất thật lòng nói với Gia Cát Lượng và Vân ca ca, Thái Mạo đã muốn xuống tay trừ bỏ Lưu Bị, bởi vì hắn là hậu thuẫn mạnh mẽ của Lưu Kỳ! Nghe tanói xong, Lưu Bị càng do dự, kiên định có chết cũng không đi Tương Dương gặp Lưu Biểu. Lưu Bị không đi Tương Dương, LưuKỳ không vào được Tương Dương, bệnh trạng Lưu Biểu tuy nặng, cũng chưacó tướng chết, tóm lại năm nay coi như có thể vượt qua. Chẳng qua, mọingười đều tâm sự nặng nề, chú ý tới nhất cử nhất động ở thành TươngDương, bởi vậy ta không đề cập tới, Gia Cát Lượng cũng không đề cập tới, mọi người đều không có tâm trạng tới Mai hoa tiểu cư ngắm mai. Có mộtngày mọi người cùng ở chung, ta có nhắc tới chuyện này, Gia Cát Lượngthan thở một hồi, kết quả bị ta cười nhạo một trận, nói hắn tự chuốc lấy cực khổ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ chấp nhận. Qua tháng giêng tới đầu tháng ba, ta phải tới Tương Dương một chuyến, nhân năm mới lấy cơ hội tới báiphỏng, không chỉ liên tiếp thăm hỏi các gia tộc lớn ở Tương Dương, cònthường xuyên ra vào phủ đệ sĩ lâm Kinh châu. Mọi người đều nhận thức rõthế cục Kinh châu đã vô cùng căng thẳng, ta đương nhiên muốn đem tìnhhình Tương Dương và Nghiệp thành nói cho rõ ràng, bởi vậy dễ dàng đánhđộng tới Mã, Hướng, Lý, Từ bốn người, bảo bọn họ tới Mai hoa tiểu cư tạm thời tránh nạn chiến tranh, gia nghiệp của bọn họ, có ta cam đoan, tấtnhiên sẽ không có việc gì! Các vị họ Bàng, Hoàng cũng không lo lắng annguy của bản thân, Bàng Đức Công đã bố trí xong chỗ ở, về trồng nho ngay tại nho viên của chúng ta. Không chỉ ông ta, mấy lão gia hỏa ở quanhthành Tương Dương đều đã tránh đi, toàn bộ đều lấy tư thế người ngoài mà xem đám cháy. Về phần Hoàng Nguyệt Anh, ta đương nhiên sớm đã cho lãoNgưu tới nhà Gia Cát Lượng, tin tức chiến tranh xuất hiện, bọn họ sẽcùng tới Mai hoa tiểu cư. Vì tiếp đãi đám người này, ta đã âm thầm cholão Ngưu triệu tập nhân thủ, mở rộng Mai hoa tiểu cư thành Mai hoa sơntrang. Xem ra Vũ ca ca xây dựng Mai hoa sơn trang, cũng là có chút bấtđắc dĩ! Nháy mắt thời gian ba tháng đãtrôi qua, khí tức mùa xuân không còn mang tới cho mọi người niềm vuisướng, ngược lại, Kinh châu đã là cảnh mưa gió ngập trời, áp lực nặng nề khiến trên mặt mỗi người đều bớt đi một nụ cười. Đương nhiên, trong đócũng có một số ít người hưng phấn, đều là những người ủng hộ Tào Tháo,khát vọng chờ đợi Tào quân xuôi nam đều hiện lên trên mặt, trong đó cóMạnh Kiến và Thạch Thao là rõ ràng nhất. Hai người đều đã có thư tiến cử của Bàng Thống và Từ Thứ, rất nóng lòng muốn xuất sĩ, còn Thôi BìnhChâu đối với việc ta tiến cử hắn tới học đường ở Lạc Dương cũng có chútđộng tâm. Gia Cát Lượng cùng ta tới chỗ Tư Mã Thủy Kính tiên sinh, ôngta đối với việc Gia Cát Lượng xuất sĩ giúp Lưu Bị cũng chưa nói gì, chỉthở dài một tiếng. Tiếng thở dài này cũng khiến Gia Cát Lượng trong lòng có chút bóng ma, đối mặt với sự quan tâm của mấy vị lão tiên sinh vàchâm chọc của ta, hắn trầm mặc thật lâu, nói ra một câu kẻ sĩ chết vìngười tri kỷ cũng khiến chúng ta trầm mặc. Sau đó, Tư Mã tiên sinh đột nhiên đến Bàng phủ, cũng bảo Bàng Đức Công gọi ta tới. Mấy lão nhân gặp ta,đều một bộ dạng muốn nói mà không nên lời. Cuối cùng là Bàng Đức Côngnói, tranh chấp loạn thế không phải lỗi của bất kỳ ai, trước mắt xem raKhổng Minh cùng mấy suy huynh đệ đều đã trở thành hai phe đối lập, vịtrí của ta so ra đặc biệt hơn, cho nên, mấy lão gia hỏa thương lượng một hồi, cuối cùng hướng ta mở lời. Đối với ánh mắt chờ đợi của bọn họ, tanhiệt huyết dâng trào, phát thệ sẽ bảo vệ mọi người, đây vốn cũng làviệc trong lòng ta đã quyết phải làm. Bọn họ nghe ta thề xong, tựa nhưthở phào nhẹ nhõm một hơi, mà ta lại có chút hối hận, không biết vì lờithề này sẽ phải trả giá những gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]