Không chờ Tuân Úc nữa, ta tự mình lênđường, mang theo Tần Dũng, rầu rĩ tìm tới Lục Hồn sơn. Hồ Chiêu đã điLạc Dương rồi, hắn cũng thật nóng vội, may mà bên kia đã chuẩn bị xongchỗ ở cho hắn. Ta lại đánh ngựa tới Hứa Đô, Điền Phong thấy ta đến mời,lắc đầu cười: “Tào công quan tâm ta quá rồi.”
Ta ngượng ngùng: “Trước kialà Triệu Như mạo phạm tiên sinh, ngài đừng giận ta nữa, nếu giận sẽ hạitới sức khỏe. Hay là ngài cứ mắng ta một trận đi.”
Điền Phong cười: “Ta mắngngươi làm gì? Cảm ơn ngươi còn không kịp nữa. Không cần nói nữa, takhông phải vì mình, mà vì Thư tiên sinh, cảm ơn ngươi vì giữ lại hậunhân cho ông ấy.”
Ta cười khổ một cái: “Takhông thể cứu được Thư tiên sinh, đã rất áy náy rồi, tiên sinh còn cảmtạ ta, ta thật xấu hổ vô cùng.”
Điền Phong thở dài: “Thư tiên sinh tính tình là như vậy, ông ấy mạnh mẽ hơn ta. Ta…”
Ta vội khuyên bảo: “Tiênsinh, ngài lại sai rồi. Thư tiên sinh lấy cái chết bảo toàn trung nghĩa, dĩ nhiên cảm động, nhưng ông ấy chính là vì một người mà từ bỏ mọingười, điểm này không đáng khen, người đó không đáng để ông ấy làm nhưvậy. Tiên sinh, một thân học vấn của chúng ta không thể vì một người màthi triển, mà phải vì càng nhiều người, vì cả thiên hạ mà thi triển.”
Điền Phong ngẫm nghĩ: “Ngươinói có đạo lý. Tử Vân, ta cuối cùng vẫn cảm thấy ngươi không phải làthương nhân, nhưng bất luận ta hỏi thế nào, Văn Nhược cũng không chịunói. Ngươi có thể nói thật với ta không?”
Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615544/quyen-2-chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.