Sắc trời dần tối, ca múa cũng sắpxong, mọi người uống đã nhiều rượu, không ít người bắt đầu choáng váng,ta từ từ ăn uống, nghĩ xem làm thế nào để rời đi, dù sao không thể cứvậy đứng lên bỏ đi! Đúng lúc ấy, đột nhiên ta cảm giác được một ánh mắtdừng lại trên người không đi, người nhìn ta không ít, có hâm mộ, có kính ngưỡng, có ghen tị, nhưng ánh mắt này lạnh như băng, tràn ngập sát khí. Ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn xung quanh, mọi người đều đang uống rượu,vừa cười vừa nói, cũng không nhìn ta chăm chú, nhưng ánh mắt kia khônghề rời đi, xem ra không phải người trên đài.
Ngay lúc ta muốn đứng lêntìm, ánh mắt đã rời đi, nhưng ta cảm giác nó không hoàn toàn rời khỏi,trong không khí vẫn còn sát khí tồn tại. Ta nghi ngờ nhíu mày, vào thờiđiểm thế này sao lại có sát khí tồn tại, là ai? Sát khí của hắn là nhắmvào ta sao? Hay là ta đa nghi? Ngẩng đầu, ta ngoài ý muốn lại bắt gặpánh mắt Lữ Bố đang chăm chú nhìn ra bên ngoài đài, giống như đang quansát gì đó. Thấy ta nhìn, Lữ Bố thu hồi ánh mắt lại nhìn ta, chậm rãi gật đầu, tỏ rõ nghi ngờ của ta cũng là nghi ngờ của hắn. Xem ra, đây khôngphải là do ta đa nghi. Ta gật đầu với Lữ Bố, ám hiệu ta và hắn cùngchuẩn bị kỹ càng, bất kể người này nhắm vào ai cũng sẽ không thực hiệnđược.
Linh cảm của ta và Lữ Bố vôcùng chính xác, Tào Tháo cười cười vừa đi kính Thôi Diễm một chung rượu, đang lảo đảo cước bộ trở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615543/quyen-2-chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.