Ai cũng không ngờ, Bàng Đức lại điểm tên Thương Lam. Ta nhìn biểu tình có chút phẫn hận của Bàng Đức, hiểu rahắn muốn đem phẫn nộ trút lên Thương Lam. Ta không khỏi nhíu mày, võnghệ của Thương Lam không nằm ở kỵ mã, nếu cận chiến, Bàng Đức khôngphải đối thủ của hắn, nhưng hơn kém không xa, lần trước là do tình huống bất ngờ, mới chịu thiệt, lần này đối phương đã có sự chuẩn bị, ThươngLam sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Tào Tháo cũng sững sờ, chợthiểu ra. Ông ta nhìn Thương Lam, cười nói với Bàng Đức: “Tướng quân võnghệ cao siêu, hộ vệ nho nhỏ này của ta sao có thể là đối thủ của tướngquân, hắn nhất định sẽ thua, không so cũng biết.”
Không đợi Bàng Đức trả lời,Mã Siêu cười lạnh một tiếng: “Tào công có phải quá coi thường người củamình rồi không? Theo tôi được biết, bản lĩnh của vị hộ vệ nho nhỏ nàycủa ngài rất mạnh, để hắn thượng đài hiển lộ thân thủ đi, tránh cho mộtnhân tài bị mai một.”
Thương Lam không để ý ánh mắt chăm chú xung quanh, chậm rãi bước lên quỳ trước mặt Tào Tháo: “Xin đại nhân hạ lệnh.”
Tào Tháo trầm tư một chút:“Cũng được, được Bàng tướng quân để mắt, cũng là phúc khí của ngươi.Thương Lam, cứ cố gắng hết sức, điểm đến thì dừng.”
Thương Lam mỉm cười, không nhìn tới ta, đứng dậy hạ đài: “Bàng tướng quân, xin mời.”
Tiếng trống quân lại vanglên, còn hơn vừa rồi, càng thêm nặng nề, khiến lòng ta hốt hoảng, Thương Lam không mặc giáp trụ, ngồi trên lưng ngựa, thản nhiên nhìn đao trongtay, trên mặt hiện ra một tia không muốn. Bàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615541/quyen-2-chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.