Trời tới giữa trưa, là lúc mọi người ăncơm, ta len lén tìm tới Tào phủ, thò đầu quan sát bên trong, không cóai, rất tốt. Đặt công văn trong tay lên thư án của Tào Tháo, rồi lèlưỡi, vỗ ngực quay lại muốn chuồn đi. Ta không phải không muốn gặp TàoTháo, mà sợ ông ta cười nhạo ta. Phong Nguyên chắc chắn đã đem hết việcchúng ta làm ở Kim thành kể lại, chuyện ta “nam phẫn nữ trang”, còn hiến vũ, ông ta không cười chết ta mới lạ. Qua mấy ngày hãy tới gặp, sẽ đỡhơn.
Lại lén lút rời khỏi nộiđường, ta âm thầm bật cười, đột nhiên từ sau cửa xông ra một đám người,ai nấy đều cười rất kỳ quái, bức ta quay lại nội đường. Đi đầu chính làTuân Công Đạt: “Tử Vân, sao lại đi thế, không đợi chủ công sao?”
Quách Gia tiến lên, đi vòng quanh ta: “Ái chà, “Giả cô nương”, ngươi thật đẹp, dáng điệu thật mê người.”
Ta ngượng đỏ cả mặt: “Các ngươi, các ngươi muốn chế nhạo ta. Tránh ra, ta không nói với các ngươi.”
Bàng Thống giang tay chặntrước mặt ta: “Múa một điệu rồi đi cũng không muộn. Đều là bằng hữu,huynh đệ, có gì mà ngượng, ngươi nói có đúng không?” Hắn hất hất đầu vềphía Giả Hủ.
Giả Hủ liên tục gật đầu:“Đúng rồi, lão Giả nhà chúng ta là một “Mỹ vũ nữ”, không cho Giả lão đại ta xem, làm sao mà ăn nói được!”
Trong lúc mọi người còn đangcười, Tào Tháo cũng tới nơi: “Phụng Hiếu nói ngươi giữa trưa trộm đến,ta còn không tin, muốn trốn à?” Điển Vi cùng Hứa Chử một phải một trái ở bên cạnh ông ta, đều mang vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615540/quyen-2-chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.