Ở mức độ nào đó, việc Tần Dũng đi rồi, rất tiện cho ta đưa đám ThẩmNinh về quê nhà. Bởi vậy, trên đường về nhà chỉ có ta mang theo bọnnhỏ Thẩm Ninh. Xa xa nhìn thấy sườn đồi nhỏ trước thôn, nước mắt takhông ngăn được mà chảy dài trên khuôn mặt. Thẩm Mậu chìa đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho ta: “Thúc thúc đừng khóc, Mậu Mậu rất nghe lời.”
Ta ôm hài tử vào lòng nói: “Thúc thúc không khóc, thúc thúc khôngphải đang khóc, mà là nhớ nhà. Hài tử ngoan, chúng ta sắp tới nhà rồi,sắp gặp được người thân rồi.”
Thẩm Mậu cái hiểu cái không gật đầu, Thẩm Ninh nước mắt lập tức lạitrào ra. Ta hiểu rõ tâm sự của đứa bé này, thời gian ngắn ngủi haitháng, hài tử này đã trải qua biết bao thống khổ, ta có thể làm gì đây?Nhẹ kéo nó qua an ủi: “Ninh nhi, thúc thúc biết con nghĩ gì. Nhưng màviệc đã đến nước này, có thương tâm cũng vô dụng. Việc con có thể làm là quên hết những việc trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới. Những ngườicác con sắp gặp, chính là thân nhân của các con sau này, là phụ mẫu củacác con. Thúc thúc cũng biết, ta không thể cho các con một gia đìnhgiống như trước kia, nhưng có thể bảo đảm các con sẽ được bình an. Thúcthúc hy vọng con hiểu rõ điểm này, được không?”
Thẩm Ninh gật đầu: “Con hiểu. Thúc thúc, người yên tâm, con sẽ khôngnghĩ tới việc trước kia nữa. Nơi này chính là nhà của chúng con.”
Xe ngựa chạy vào trong thôn, khiến thôn dân được một phen tò mò. Nhìn những khuôn mặt ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615502/quyen-2-chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.