Khác với huynh đệ Viên thị vô cùng khẩn trương, ta lại rất nhàn nhã,Viên Thiệu sắp chết rồi, người chờ xem cuộc vui cần gì phải khổ cực.Đương nhiên, lúc khám bệnh cho Viên Thiệu, ta vẫn ra vẻ rất quan tâm,rất khẩn trương. Bệnh Viên Thiệu quá nặng, đã vượt qua phạm vi có thểđiều trị của ta, việc ta có thể làm lúc này chỉ là trăm phương ngàn kếkéo dài sinh mệnh, giảm bớt sự thống khổ của hắn. Đây chính là thể hiệncho đám người Viên Đàm, Viên Thượng thấy.
Viên Thiệu sau khi dùng thuốc của ta quả nhiên không thường xuyên nôn ra máu nữa, thân thể cũng bớt đau đớn. Bọn họ đều rất cảm kích ta,giống như ta có thể cứu Viên Thiệu vậy. Chỉ có ta tự biết, muốn tạo ramấy biểu hiện ngoài mặt, dễ dàng tới mức nào, chỉ cần một ít dược vật có tác dụng cầm máu và gây tê liệt thần kinh, đối với bệnh của Viên Thiệu, hoàn toàn không có tác dụng thực tế. Ta đang chờ đợi, chờ chủ công hành động, để quyết định dùng thuốc và châm ngòi li gián Viên Thiệu tới mứcđộ nào.
Trong thời gian ta chờ đợi, huynh đệ Viên thị cũng không nhàn rỗi.Viên Đàm gần như mỗi ngày đều ở bên cạnh Viên Thiệu, cố gắng thể hiệnlòng hiếu thảo của mình, mong đợi Viên Thiệu có thể mở miệng đem chínhsự giao lại cho mình. Viên Thượng cũng vậy, không chỉ bày tỏ lòng hiếuđạo, còn tranh thủ giành vị trí Tổng giám tam quân cho Phùng Kỷ, côngkhai xuất hiện bên cạnh Tân Bì, theo dõi hoạt động của đại quân bênngoài thành. Quách Đồ rất ít khi lộ diện ở Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615496/quyen-2-chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.