Việc gây dựng lại làng chài tiêu phí không ít thời gian của ta. Lầnnày rút ra bài học, ta không dám khinh suất nữa, tự mình kiểm tra, từmình huấn luyện ý thức phòng bị cho dân chúng, định ra một loạt cácphương pháp bảo vệ gia viên, đốc thúc bọn họ kiến tạo hệ thống phòng vệthật tốt. Đợi mọi thứ đều làm xong, thời gian đã qua hơn hai tháng. Mắtthấy mùa đông sắp đến, ta mới trở lại thành Thọ Quang.
Trở lại Thọ Quang nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Dũng, tâm talập tức trầm xuống. Đi theo ta nhiều năm, vẻ mặt ấy của hắn lần đầu tamới thấy. Không đợi ta hỏi thăm, Tần Dũng đưa ra một phong thư: “Côngtử, ngài từ từ đọc, chuyện này quá bất ngờ, người chết không thể sốnglại, cậu đừng quá thương tâm.”
Nghe thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ của Tần Dũng, ta run tay nhận láthư: “Là ai? Huynh trưởng của ta? Hay là từ Giang Đông? Hay là…”
Tần Dũng lắc đầu: “Là Thư tiên sinh. Thư tiên sinh xin cậu thay ông ấy lưu lại hậu nhân, nói để bọn họ làm thôn phu cũng được!”
Tay ta run rẩy, vẫn cố gắng đọc hết thư. Thư từ trên tay lặng lẽ rơixuống, ta ôm mặt khóc: “Hoàng Lâm… Sao có thể, sao lại như vậy? Ta lạisai rồi sao?”
Tần Dũng thở dài một tiếng: “Cái chết của Hoàng Lâm hoàn toàn làngoài ý muốn. Nhưng hắn không làm gì sai, chết rất có ý nghĩa, ngài hãyvì hắn mà kiêu ngạo. Công tử yên tâm, tôi đã dặn thuộc hạ trong thươngđội âm thầm chăm sóc đám người Trình Đông.”
Trong lòng ta thật đau rất đau:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615495/quyen-2-chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.