Ta đến Tân Dã đã gần bốn ngày, ngay sau hôm Lưu Bị thua trận trở lạiTân Dã ta đã tới nơi. Vân ca ca nhìn thấy ta chẳng nói điều gì, lập tứckéo ta tới thăm bệnh cho Trần Đáo. Trần Đáo ở đây cũng chỉ có người thân duy nhất là muội muội, lần này bị thương nặng, ca ca đưa hắn về nhàchăm sóc, cùng đại tẩu chiếu cố cho hắn.
Lúc ta nhìn thấy vết thương của Trần Đáo, mới hiểu vì sao ca ca vộivã như vậy. Tào Nhân xuống tay đúng là ngoan độc, trên người Trần Đáo có hơn mười vết thương, trong đó có tới sáu chỗ là do đại đao của Tào Nhân chém xuống, có mấy chỗ rất sâu đã sưng lên, nếu ta tới muộn vài ngày,có lẽ đã…
Lúc ta đau đầu mỏi lưng rời khỏi phòng, đã là hai canh giờ sau. Nhìnánh mắt lo âu của ca tẩu, ta cười an ủi bọn họ: “Ca ca và tẩu tẩu đừnglo lắng, Trần đại ca không sao rồi, cái danh tiểu thần y của đệ khôngphải là thổi phồng đâu.”
Đại tẩu vẫn có chút không tin lắm, hôm qua tẩu ấy nhìn thấy Trần Đáomột thân đầy máu, sắc mặt tái nhợt, thiếu chút đã ngất đi, nghe ta nóivậy liền ngẩng đầu nhìn Vân ca ca, rồi dè dặt hỏi ta: “Đệ không lừachúng ta chứ? Ca ca ta thật không sao?”
Vân ca ca đã thở phào một hơi, liền an ủi nàng: “Thúc Chí thật sự không sao rồi, Như nhi không gạt ta đâu.”
Trong lòng ta rơi lộp bộp, chợt run lên, rất đau. Cố giữ vẻ mặt tươicười, ta nói: “Chẳng lẽ tẩu không tin đệ? Đệ đã từng cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615493/quyen-2-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.