Chương trước
Chương sau
Trong lúc ta còn đang miên man suy nghĩ, Tào Tháo cuối cùng cũng lên tiếng: “Tử Vân, ta không lo lắng an nguy của ngươi ở Giang Đông. Ngươi hai lần cứu tính mạngTiểu Bá Vương, chỉ cần thân phận của ngươi không bại lộ, Giang Đông sẽkhông gây bất lợi cho ngươi. Chuyện Trương Chiêu làm kia chẳng qua muốngiữ ngươi ở lại làm mưu sĩ cho Tôn Sách thôi. Thủ đoạn ấy không caominh, nếu là ta tuyệt đối sẽ không dùng.” Ta nghĩ thầm, ông đúng làkhông biết dùng loại phương pháp này, nếu đổi thành ông, hiện tại ta xác định đã bị bắt giam, hoặc bị giam lỏng ở Khúc A, đối với những ngườikhông tuân theo, ông không giết cũng không thả, đó chính là nguyên tắc.
Tào Tháo không để ý tới phản ứng của ta nói tiếp: “Lưu Biểu chỉ biết duytrì cái đã có, tiến thủ đều yếu, hành động đều lấy mục đích bảo vệ bảnthân, không phải người làm nên chuyện. Ta từ chỗ Nguyên Trực đã hiểu rõtình huống ở Kinh châu, mọi chuyện ở đó đều do hào môn vọng tộc địnhđoạt, Lưu Biểu lấy con gái Thái gia làm phu nhân, cũng là muốn dựa dẫmvà nắm chặt những gia tộc kia trong tay. Nếu ngươi hiểu rõ chỗ lắt léobên trong, theo bản lĩnh của ngươi muốn đùa giỡn bọn họ trong lòng bàntay không phải chuyện khó. Huống hồ ngươi vừa nói đã bắt được điểm yếucủa họ, ta càng không cần lo lắng.” Ta ngồi im lặng không nói lời nào,chờ ông ta nói nốt.
Quả nhiên, Tào Tháo dừng một chútrồi tiếp tục: “Ngươi biết vừa rồi ta nghĩ gì không? Ta nghĩ đến phươngpháp trước kia ngươi nói để đẩy hoàng đế đi. Ta nghĩ ngươi lo liệu chutoàn ở chỗ Lưu Bị chính là vì ý định đó đúng không?” Ta hít sâu một hơinói: “Phải, thần không biết chủ công có đồng ý phương pháp của thần haykhông, nhưng mà chuẩn bị trước vẫn tốt hơn. Nếu ngài không đồng ý cũngkhông mất mát gì.” Sau này, ông hồi tưởng lại những việc ta làm, chắcchắn sẽ hiểu rõ ta là vì Vân ca ca, đến lúc đó ông sẽ nghĩ thế nào?
Tào Tháo thở dài một tiếng: “Tiểu hoàng đế này đúng là không an phận, tacũng nhức đầu không thôi. Có điều, có đem hắn vứt lại cho Lưu Bị haykhông ta vẫn chưa xác định được. Theo ta nghĩ, Lưu Bị vẫn không thể giữlại, người này tâm cơ sâu sắc, cũng rất lợi hại, một khi mạnh lên sẽ làđối thủ rất khó giải quyết.”
Về vấn đề này, Tào Tháonhìn nhận rất đúng, ta vội phụ họa: “Chủ công nói đúng. Lưu Bị thật sựkhông đơn giản, trở thành bá chủ một phương cũng không phải do may mắn,hắn luôn có chỗ hơn người. Chủ công, về vấn đề Hoàng đế, chúng ta cứ đểvậy đã, dù sao lúc này chưa cần lo vội. Cho nên thần cũng chỉ lo liệuphía Lưu Bị một chút, sau này cần hay không hãy nói.”
Tào Tháo gật đầu: “Được rồi, ngươi cứ giữ liên lạc với hắn, có điều phảichú ý an toàn của mình, đừng để rơi vào tay hắn biết chưa?” Trong lòngta thấy nhẹ nhõm hơn hẳn: “Chủ công, ý của ngài là đồng ý để Tử Vân tạmthời không cần ở lại đúng không?”
Tào Tháo nhìn ta cườicười: “Tính cách ngươi ta còn không biết sao? Thương lượng với ngươi,ngươi sẽ không nghe, cho dù ta ép ngươi trở về, ngươi cũng không thoảimái. Thôi bỏ đi, ta không ép nữa.” Ta cười: “Thiên hạ chỉ có chủ cônghiểu thần.”
Tào Tháo lắc đầu: “Ta không hiểu ngươi. TửVân, ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi? Tám năm. Thời gian chúng ta ở cùng một chỗ nói chuyện được bao nhiêu? Mỗi lần gọi ngươi tới, ngươi đều giả bệnh, lén lén lút lút là làm sao? Ta thật không nghĩ ra.”
Trong lòng ta run lên, cắn môi nói: “Chủ công, lúc trước chúng ta đã nói rõrồi, thần là tiểu nhân bên cạnh ngài, đợi đại sự thành rồi sẽ về cạnhngài sau.” Tào Tháo thở dài: “Nhưng mà, lúc trước ngươi không nổi danhnhư bây giờ. Tử Vân, hiện giờ không thể giống như trước kia, bất kỳ aicũng sẽ có lòng phòng bị ngươi, lỡ như…”
Nhìn vẻ mặtchân thành của Tào Tháo, ta nhịn nửa ngày rốt cục vẫn nói ra: “Chủ công, nếu như Tử Vân không phải người của ngài, hoặc thần làm chuyện gì khiến ngài kiêng kỵ, ngài thật sự sẽ giết thần sao?”
Lời tanói không nằm ngoài tưởng tượng của Tào Tháo, nghe ta nói xong, Tào Tháo cười khổ: “Lời đồn bên ngoài xem ra ngươi đều biết. Ta biết ngươi sẽnghĩ vậy, cũng là một nguyên nhân ta muốn ngươi trở về.” Ta khó hiểunhìn ông ta: “Đồn đại? Những lời đồn đó chủ công sẽ không tin chứ? Lòngtrung thành của các ca ca chẳng có gì phải nghi ngờ, nào có liên can gìđến chuyện thần về hay không? Thần đã quen bị chửi rồi, các ca ca cũngkhông sao cả.”
Tào Tháo nhìn ta chằm chằm: “Những lờiđồn kia dĩ nhiên ta không tin. Ta lo lắng là suy nghĩ của ngươi, ta sợngươi nghe rồi sẽ nghĩ như vậy. Tử Vân, ngươi từng nói ngươi là ĐôngPhương Sóc của ta, Tháo cũng từng nói quyết không phụ ngươi.” Ta cườikhổ, lời hay ai chẳng nói được, có điều thực tế xảy ra thường không nhưnhững gì đã nói.
Nhìn bộ dạng ngơ ngẩn của ta, Tào Tháothở dài: “Tử Vân, không vì những tin đồn đó, ngươi vì sao lại hỏi ta?Ngươi đã biết ta không tin lời đồn đại, sao vẫn nghĩ như vậy?” Ta cúiđầu rầu rĩ trả lời: “Vì Tử Vân giờ đã trưởng thành, lại có chút tiếngtăm bên ngoài. Người bên cạnh chủ công đông như vậy, nhân tài cũngnhiều. Ngài lúc này có thể tin tưởng các huynh trưởng của thần, có thểnăm lần bảy lượt không tin vào những lời gièm pha về thần. Nhưng mà,thời gian dài thì sao? Giống như lần này chỉnh đốn phú hộ vậy, ngàikhông thể không lựa chọn giữa thần với đám quần thần kia, ngài muốn bảovệ thần, hay là…”
Tào Tháo buồn cười nhìn ta: “Ngươiđúng là lớn rồi, bắt đầu cùng ta đấu trí.” Cả người ta run lên, chột dạnói: “Không có, chủ công, thần không có…” Tào Tháo ngắt lời ta: “Cònkhông có? Lấy lần chỉnh đốn này mà nói, ngươi còn dám bảo không cùng tađấu trí? Tử Vân, ngày đó ngươi đi theo ta, đâu có ngập ngừng ấp úng nhưhôm nay. Triệu Như trước kia không phải như vậy, hắn chưa bao giờ chedấu tâm sự của mình, chưa bao giờ nói chuyện là lẩn tránh ánh mắt củata. Nhìn vào mắt ta này Tử Vân, nói hết tâm sự của ngươi ra, ngươi lớnrồi, vẫn còn chưa biết nói dối đâu.”
Ta vùi đầu dướicánh tay, trong lòng xúc động muốn khóc, thật là, tật xấu của nữ nhânvẫn không đổi được. Tào Tháo vẫn hiểu ra rất rõ, trước kia ta không chedấu tâm sự trước mặt Tào Tháo, đúng như vậy, nhưng lúc ấy Tào Tháo cũngchưa từng uy hiếp ta, cũng không có uy nghiêm như lúc này, đa nghi nhưlúc này. Ta nghĩ tới lời Lữ Bố nói: ngươi vì sao không trực tiếp tới hỏi Tào Tháo, thẳng thắn mà nói chuyện. Tào Tháo không nói gì, chỉ nhìn sắc mặt biến đổi liên tục của ta, ta cảm giác ông ta vẫn đang nhìn ta, liền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lưu giữ nhiều nghi ngờ như vậy tronglòng không tốt với ta, không tốt với mọi người, nói ra để được an tâmtạm thời vẫn hơn.
Cẩn thận suy tính rồi, ta không trựctiếp trả lời Tào Tháo mà nói: “Chủ công, thần trước khi xuôi nam có tớigặp Ôn hầu.” Tào Tháo gật đầu cười: “Ta biết. Tuy Phụng Hiếu chỉ nói qua loa, ta cũng cảm thấy thay đổi của Phụng Tiên là do ngươi đi khuyêngiải.” Ta cười cười: “Hai ngày nay, mặc dù không tới chỗ Ôn hầu, nhưngnghe Tam ca nói, Ôn hầu hiện giờ rất thư thái, lấy con cháu làm niềmvui.” Tào Tháo cũng cười: “Có ai ngờ được, người như Phụng Tiên cũng cómặt ôn hòa. Đúng rồi, hắn đã đồng ý lần này theo ta xuất chinh. Xem ra,khúc mắc trong lòng hắn đã được ngươi gỡ bỏ.”
Không còndo dự nữa, ta ngẩng đầu nhìn Tào Tháo nói: “Chủ công, khúc mắc của Ônhầu không hẳn đã hoàn toàn cởi bỏ, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không có lòngphản ngài nữa, chuyện này thần nghĩ chủ công hiểu rất rõ.” Tào Tháo gậtđầu: “Không sai, sau chuyện Đổng Thừa, ta cũng không hoài nghi PhụngTiên sẽ lại chống lại ta, bởi vì hắn thật sự không có căn cơ.” Ta cắnchặt răng: “Đúng vậy, năng lực hắn có hạn, cũng không phải đối thủ củangài, tất nhiên không phản ngài. Nhưng mà, lúc ấy ta khuyên Ôn hầu, cũng hỏi qua hắn một chuyện: hắn vì sao chưa từng hoàn toàn tin tưởng ThanhAn tướng quân, cho dù trong lòng biết rõ Thanh An tướng quân luôn trungthành, nhưng vẫn đề phòng huynh ấy?” Tào Tháo nhíu mày, có điều vẫn imlặng.
Ta nói tiếp: “Ôn hầu lúc ấy trả lời thần, bởi vìhắn cảm thấy năng lực của Thanh An tướng quân quá mạnh, đôi lúc hắn cảmthấy bị Cao tướng quân uy hiếp.” Nhìn ánh mắt Tào Tháo, cuối cùng tacũng nói ra nghi vấn từ đáy lòng: “Lúc ấy thần liền hỏi Ôn hầu, mộtngười như thần có phải cũng có quá nhiều năng lực không? Một người làmchủ công có thể dung hạ thần không, hay là giống như hắn với Cao ThanhAn mà đề phòng thần? Đây chính là nghi ngờ trong lòng Như.” Một hơi nóira, trong lòng cũng nhẹ đi rất nhiều, bất kể đáp án là gì, ít ra tronglòng ta không còn ấm ức và hoang mang.
Tào Tháo khôngtrả lời ngay, chỉ nhìn lò lửa trước mặt ta suy nghĩ. Trong phòng nhấtthời yên tĩnh, ta chỉ nghe tiếng thở của mình, lòng bàn tay đã đổ mồhôi. Một lát sau, Tào Tháo ngẩng đầu nhìn ta cười: “Tử Vân, ngươi tintưởng duyên phận giữa con người có liên quan tới thần linh không?” Tađương nhiên tin, bằng không giải thích về Vũ ca ca thế nào?
Tào Tháo dĩ nhiên không cần ta nói ra đáp án, tự mình nói tiếp: “Tử Vân còn nhớ năm đó ta gặp ngươi trên bờ sông Hoàng Hà, ngươi một thân áo trắng, kìm ngựa đứng trên bờ Hoàng Hà ngâm bài thơ đó: nước mất núi sông còn,cỏ cây mướt vào xuân. Cảm thời thế, lệ tuôn rơi, biệt ly lòng chim hận.Thật quá từng trải, cảnh ý thê lương khiến ta không nhịn được động lòng. Sau này, ta và ngươi nói chuyện một ngày, ngươi bái ta làm chủ công, từ đó về sau tận lực giúp ta, lao khổ bôn ba, Tháo vẫn chưa thể quên ngàyấy. Ngẫu nhiên gặp nhau, lại hiểu nhau như vậy, ta vẫn tin giữa chúng ta là duyên phận. Chớp mắt đã tám năm, ngươi từ một đứa trẻ nhỏ bé đãtrưởng thành, tuy rằng thân thể vẫn yếu nhược như vậy, nhưng tâm tínhcủa ngươi lại thay đổi rồi, không còn đơn thuần, không còn biểu lộ chântình ra nữa.” Mặt ta nóng lên, chỉ biết cúi đầu không nói nên lời.
Tào Tháo cười nói tiếp: “Ngươi còn nhớ rõ năm ấy ta bị Phụng Tiên chiếm mất Duyện châu, tâm như tro tàn, ngươi đã nói gì không? Ta lúc ấy nói: tađã bị bạn bè xa lánh. Ngươi nhìn ta, trong mắt tràn ngập thống khổ hỏita: chúng tôi thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi không phải người thân của ngài sao? Ngươi biết không, chính câu nói này của ngươi khiến ta có cảm giác sống lại. Tử Vân, ngươi lúc ấy coi Tháo là thân nhân, là bằng hữu.Nhưng mà hiện tại thì sao? Hiện tại quan hệ giữa chúng ta không còn sựthân tình như vậy nữa sao? Không còn nữa rồi. Không biết từ lúc nào,ngươi đã biến thành thuộc hạ của ta, biến thành một thần tử thuần túy.Lúc ngươi nói chuyện với ta, khẩu khí càng lúc càng cung kính, càng lúccàng xa cách, không bướng bỉnh, làm nũng như cũ. Trên người ngươi khôngcòn Triệu Như nói chuyện không hề kiêng kỵ, dám đánh ta đến hôn mê kianữa.”
Vậy sao? Cẩn thận nghĩ lại hình như đúng là vậy,lòng kính sợ của ta với Tào Tháo ngày càng tăng lên, tuy rằng so vớinhững người khác vẫn còn chút tùy ý, nhưng không còn cảm giác không bịcâu thúc như xưa, rốt cuộc là ai thay đổi, thật như Tào Tháo nói, là tasao?
Tào Tháo nhìn ánh mắt mê mang của ta thở dài: “Tacũng biết, những năm qua ta cũng thay đổi rất nhiều. Trở nên đa nghihơn, đúng vậy, quyền cao chức trọng tự nhiên lại suy nghĩ nhiều hơn mộtchút. Công việc phức tạp hơn, tâm tình cũng không được nhẹ nhàng, tínhcách cũng không hiền hòa được như xưa. Nhưng mà ngươi phải biết, Tử Vân, tin tưởng cùng thái độ đối với các ngươi chưa từng thay đổi, nhất làngươi. Ngươi cũng biết rõ, ta tin tưởng các huynh trưởng của ngươi mộtphần vì bản thân họ, một phần chính là vì ngươi, nên những lời đàm tiếukia ta nghe chỉ thấy rất buồn cười.”
Nhất thống phương bắc – Chương một trăm hai mươi lăm: Tâm sự (hạ)
Ta nhìn ánh mắt Tào Tháo nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà, chủ công cũng từng nóinếu thần không phải người của ngài, ngài sẽ giết thần; còn nữa, ngài bảo ta phải cẩn thận một chút, đừng vì một việc mà để mất tính mạng củamình. Chẳng lẽ đó không phải là ngài cảnh cáo thần sao? Với lại, thầnkhông bỏ được tình nghĩa với Tôn Bá Phù, nhưng mà ngài vừa như không đểý, lại vừa như rất quan tâm, Tử Vân nghĩ mãi mà không hiểu.”
Tào Tháo cười rộ lên, có vẻ rất khoái trá: “Thì ra ngươi nghĩ chuyện này?Ta đã nói rồi, cũng như vừa rồi nói, chỉ là một câu nói đùa thôi, vậy mà ngươi vẫn nhớ. Ta bảo ngươi cẩn thận một chút, là nói về hành độngngươi cứu Tôn Sách. Ngươi cho rằng bản lĩnh của ngươi rất cao sao? Mấytrò khôn vặt đó rất tốt sao? Nói cho ngươi biết, nếu hôm đó không phảiCao Thanh An mà là một người không biết thân phận của ngươi; nếu nhưkhông phải Cao Thanh An nhận ra ngựa của ngươi, hắn sẽ buông tha cácngươi sao? Cái mạng nhỏ của ngươi sớm đã xong rồi. Vốn dĩ ngươi trongđám loạn quân trúng phải một mũi tên, thiếu chút bỏ mạng, lại không chịu nhận, ngươi bảo ta làm sao yên tâm được? Tính cách của ngươi quá coitrọng nghĩa khí, quan hệ của ngươi với Tôn Sách đã đến mức không thể cắt đứt được rồi phải không? Ta không để ý thì thế nào? Ngươi phải biết rõ, một khi thân phận của ngươi bại lộ, thống khổ chính là ngươi. Ta cànglo lắng ngươi sẽ vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ngươi không muốnthương tổn bọn họ, không nhất định bọn họ sẽ tha cho ngươi. Tử Vân, tabảo ngươi trở về còn muốn để ngươi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với GiangĐông, sớm vẫn còn hơn muộn, dứt bỏ được tình cảm bằng hữu này, để lâudài sau này ngươi càng thống khổ hơn, điều này ta từng chịu đựng qua, đã hiểu rất rõ. Nhớ lúc còn trẻ, ta và Trương Mạc bọn họ… Ôi.”
Nước mắt của ta không nhịn được nữa trào ra: “Thật xin lỗi, chủ công. Thầncả nghĩ, cũng không nên hoài nghi tin tưởng của chủ công với thần. Cólẽ, thần với chính mình cũng không đủ tự tin, mặc dù mọi người đều nóichủ công yêu thương thần nhất, nhưng thần không dám có tham vọng nhậnđược sự sủng ái đến vậy.”
Tào Tháo thở dài: “Ta hiểu tâm sự của ngươi. Đúng vậy, suy nghĩ của ngươi xuất phát từ bản năng tự vệ, ta không thể nói ngươi hoàn toàn sai. Tử Vân, ngươi nghĩ Tháo đối vớingươi chỉ là sủng ái sao? Không, không phải. Ngươi biết không, điều taquan tâm là ngươi cùng ta phải ở một chỗ. Tháo nói thật cho ngươi biết,ta từng có một giấc mộng, từ rất lâu trước kia, ngay trước khi ngươixuất hiện bên cạnh ta. Ngày hôm đó, ta mơ thấy một thiếu niên áo trắng,thuận gió đi tới, cười nói với ta: tôi là người do thượng thiên ban chongài, giúp đỡ ngài nhất thống thiên hạ. Ta đã tìm người đoán mộng, tấtcả thầy bói nghe xong đều nói, thiếu niên áo trắng này chính là mệnhtinh* của ta, lúc người đó tới bên ta, cũng là lúc sự nghiệp của ta đạtthành. Sau đó, ngươi xuất hiện, một thân áo trắng, đứng bên bờ Hoàng Hà, nhìn ta cười ôn nhu. Sau đó, ngươi đến giúp ta, khiến ta thuận lợi lấyđược Duyện châu, chiếm được quân Thanh châu, thế lực trong thời gianngắn ngủi một năm đã được củng cố và phát triển. Cho nên, Tử Vân, ngươichính là thiếu niên trong mộng của ta, là mệnh tinh của Tháo. Tháo saocó thể không yêu thương ngươi? Lo lắng cho ngươi?”
Mắtta mở lớn, thì ra, Tào Tháo sủng ta, tin ta chính là vì nguyên nhân này, vì ta là mệnh tinh của ông ta. Toàn bộ sự tin tưởng đều dành cho ta,đối với ta nói gì nghe nấy, đều xuất phát từ một giấc mộng. Tâm sự củaTào Tháo nói ra rồi, lại khiến ta có chút mùi vị không rõ ràng, một phần cao hứng, một phần yên tâm, một phần bất đắc dĩ, một phần chua xót,trong lòng như một bát nước tương, ngọt bùi cay đắng đủ cả. Bất kể thếnào, quan hệ của ta và Tào Tháo sẽ không còn bất kỳ khúc mắc nào nữa,hoàn toàn tin tưởng mới là quan trọng nhất, chuyện khác có là gì? Nếunhư ông ta tin tưởng giấc mộng kia như vậy, tin tưởng ta là mệnh tinhcủa ông ta, ta không cần phải động chút lại giấu diếm suy nghĩ, giấudiếm tài năng của mình nữa. Đợi tới khi thiên hạ thống nhất, ta rời đicũng thanh thản hơn. Có điều, trong lòng ta vẫn có cảm giác chua chát,Tào Tháo hóa ra không coi trọng tài học của ta, mà chỉ là…
Tào Tháo thấy biểu cảm của ta không ngừng biến ảo liền cười nói: “Tử Vân,có phải ngươi đang nghĩ thì ra Tào Tháo ngươi chỉ tin giấc mộng kia màkhông phải coi trọng tài hoa của ta.” Ta hắng giọng: “Chủ công, khôngphải thần nghĩ đúng rồi sao?” Khẩu khí thật chua chát. Tào Tháo cười to: “Nếu vậy, ta sẽ giữ ngươi ở bên cạnh, làm sao thả ngươi ra bên ngoài?Tử Vân, ngươi phải hiểu Tháo coi trọng tài năng của ngươi thế nào. Nóithật, ta vẫn rất bội phục một đứa nhỏ như ngươi lại biết nhiều chuyệnnhư vậy. Ngươi nội chính không thua gì Văn Nhược, mưu lược bên ngoàikhông thua Phụng Hiếu, năng lực ứng biến tức thời lại không thua CôngĐạt, nhìn xa trông rộng càng có thể sánh với Văn Hòa. Thật đấy, tài họccủa ngươi căn bản không thể dùng một chút, một lĩnh vực để hình dung, ta thật không muốn ngươi rời khỏi ta, ta vẫn có một loại dự cảm cuối cùngsẽ mất đi ngươi.”
Ta thở dài, cũng nói ra lời tronglòng: “Chủ công, nghiệp lớn của ngài còn chưa thành, Tử Vân sẽ không rời khỏi ngài. Nhưng mà, thần cũng xin nói thật, sau khi ngài thống nhấtthiên hạ, thần sẽ ra đi, tới lúc đó, thần hy vọng chủ công thả thần đi,được không?” Tào Tháo cười khổ lắc đầu: “Dự cảm của ta là thật, ngươiquả nhiên sẽ bỏ ta. Ngươi không giống những người khác, ta biết mà. Tachỉ không rõ là vì cái gì? Ngươi vì sao lại làm như vậy? Tận tâm tận lực làm việc cho ta, lại không thích danh lợi địa vị, vậy ngươi làm vậy làđể làm gì?”
Ta mỉm cười: “Thần từng nói với Ôn hầu, ngày chủ công thành nghiệp lớn, chính là lúc thần thoái lui, trong lòng thần thật sự muốn phụ tá chủ công sớm chấm dứt thời loạn thế, khiến nhữngngười không có nhà để về có thể ăn no mặc ấm, được hưởng cuộc sống bìnhan, khiến thảm cảnh ở Lạc Dương vĩnh viễn trở thành quá khứ. Chủ công,ngài cũng hiểu rõ thần, danh lợi với thần mà nói không phải là thứ đánglưu luyến, bảo thần ở lại trong triều, mệt nhọc suy nghĩ, thần sẽ phiềnmuốn chết. Thần chỉ muốn dưới trăng thanh gió mát thổi sáo đánh đàn, đây mới là cuộc sống thần mong muốn.”
Ánh mắt Tào Tháo nhìn ta tràn ngập thưởng thức và bất đắc dĩ: “Ta hiểu. Ngươi yên tâm, thậtsự đến ngày ngươi phải đi, ta sẽ không cản. Nhưng mà, ta hy vọng ngươivẫn có thể giúp ta. Ta vốn muốn giữ ngươi lại cho… Thôi bỏ đi, Tử Vân,hôm nay ta hứa, cuộc đời này ngươi có bất cứ nguyện vọng gì, Tháo nhấtđịnh sẽ đáp ứng ngươi.” Ta nhoẻn miệng cười: “Lời hứa này của chủ côngthật hào phóng, ngài đừng hối hận nhé.” Tào Tháo cười lớn: “Nghe câu này cảm thấy Triệu Như trước kia đã trở về. Ta sẽ không hối hận, bởi vì tabiết Tử Vân vĩnh viễn không cầu xin điều mà ta không làm được.”
Ta cũng cười : “Khúc mắc trong lòng Như đã được gỡ bỏ, từ nay về sau, thần sẽ không khách khí với chủ công nữa. Về phần thỉnh cầu của thần, bâygiờ còn chưa nghĩ ra, có điều, một khi thần nói ra, nhất định sẽ khiếnngài khó xử, bởi vì, cho dù thần chưa nói ra, chủ công cũng luôn làm rất tốt giúp thần, cho nên chuyện thần cầu xin, nhất định ngài không ngờtới, ngài phải chuẩn bị tinh thần.” Tào Tháo nặng nề gật đầu: “Đây làlời hứa của Tháo, ta sẽ chuẩn bị.”
Thấy tư thế nghiêmtúc của Tào Tháo, ta vô cùng cảm động, loại tin tưởng này mấy người mớicó thể có được, chỉ sợ ngoài ta không còn ai. Hôm nay khúc mắc gần nửanăm đã được giải phóng, mặc kệ về sau thế nào, trước khi thân phận củata bại lộ, quan hệ vua tôi giữa ta và Tào Tháo luôn mười phần hòa hợp.Đợi đến ngày nào đó ta muốn ẩn lui, ta cũng sẽ nói rõ bí mật của mìnhvới ông ta, đến lúc đó, sắc mặt của Tào Tháo nhất định rất thú vị, tathầm nở nụ cười.
Chú thích:
*Mệnh tinh: sao chiếu mệnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.