Nhìn ta rời đi, Tào Tháo thở dài: “Ta biết các ngươi đều lo lắng cho Tử Vân, nhưng mà, hắn tâm tư sâu rộng, tính tình lại quật cường không ai làm gì được, bao gồm cả ta. Nhìn bộ dạng gầy yếu của hắn, nghĩ tới hắn luôn ởbên ngoài chịu khổ cực, trong lòng ta cũng chua xót. Các ngươi đừngtrừng phạt hắn nữa, dù sao cũng không còn nhỏ, cũng có mặt mũi, biết hắn có bệnh thích khoa trương, nể tình hắn mệt mỏi đến thế này, tạm tha hắn đi.”
Mấy huynh trưởng, trừ Từ Thứ vẻ mặt kinh ngạc đềunở nụ cười. Quách Gia nói: “Chúng thần cũng đã phạt gì đâu, nhiều lúcthật ra còn rất chiều hắn. Chủ công cũng biết, Tử Vân rất thông minh,ngài vừa đến, thần đã biết hắn muốn chạy. Cũng may ngài đợi hắn chạy mới nói, nếu không hắn càng không biết sợ. Với lại, chúng thần giáo huấnhắn, cũng là để hắn biết thu liễm bớt lại ở bên ngoài, đừng để mọi người ở nhà lo lắng, hắn cũng biết vậy.”
Từ Thứ càng nghecàng không hiểu, quay người hỏi Cam Ninh bên cạnh: “Hưng Bá, các ngườitrừng phạt Tử Vân thế nào vậy? Hắn sợ phạt đến nỗi giả bệnh sao?” CamNinh cười: “Giả bộ hay không giả bộ, đệ không nhìn ra, có điều sợ chúngta trừng phạt là khẳng định.”
Tuân Du cười to: “NguyênTrực vừa tới, còn chưa hiểu vị nghĩa đệ này, nhất định là bị bộ dáng yếu nhược của hắn lừa bịp. Tên gia hỏa này đầy một bụng ý tưởng hư hỏng cổquái, hôm nay ta thấy hắn bệnh ba phần giả thành mười phần, đặc biệt lợi dụng ngươi để ngăn cản bọn Phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615462/quyen-2-chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.