Lại nói, ngày Hu Dị trở thành chiến trường, ta mang theo Tôn Sách, nhìn kỵbinh đuổi theo phía sau, lần đầu dùng sức đánh vào Tiểu Bạch, nhanh lên, nhanh lên, nhanh mang bọn ta rời khỏi chỗ này. Kỵ binh phía sau thấyTiểu Bạch chạy càng lúc càng nhanh, không khách khí nữa, bắn tên đuổitheo. Ta tay trái giữ thân thể Tôn Sách, tay phải rút kiếm chặn tên bayvề phía ta và Tiểu Bạch, có điều, dù sao ta cũng không có thần công hộthể, không phải là Vũ ca ca, trước khi chạy khỏi tầm bắn của truy binhđã bị trúng hai mũi tên, cũng may chỉ ở trên cánh tay và đùi. Ý nghĩphải chạy thật nhanh đã chiếm giữ đầu óc ta, tên găm vào thân ngược lạihoàn toàn không có cảm giác gì. Tiểu Bạch quả nhiên không khiến ta thấtvọng, đúng như lời Nạp Nhĩ Khang nói, tốc độ của nó lại một lần trởthành pháp bảo cứu mạng, nửa canh giờ sau, ta đã hoàn toàn thoát khỏiđám truy binh.
Nhìn mặt trời dần nhú lên phíachân trời, ta đặt Tôn Sách nằm ngang, chuyển thân ngựa nhìn rõ phươnghướng, chạy về hướng thành Thọ Xuân. Quân doanh chắc chắn không còn, trở về chỉ có chịu chết; hướng Quảng Lăng chắc chắn sắp bị bọn Cao Thuậntấn công; đội tiếp viện của Ngô quân và đội mai phục xác định chắc chắnsẽ thua, ta cứu Tôn Sách, nhưng tuyệt nhiên không định cứu Ngô quân, đội quân rắn mất đầu chắc chắn sẽ bại nhanh hơn. Xuôi nam không được, tađành bắc thượng, tuyệt đối không ai có thể ngờ đến, cứ để bọn họ đi vềhướng nam truy bắt chúng ta. Trên đường chạy, ta mới tĩnh tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615440/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.