Lúc Trình Phổ, ChuDu gặp được đám tàn binh bại tướng kia, đã là bốn ngày sau cuộc chiến ởHu Dị. Nhìn Hàn Đương đang tự trách mình, Chu Du đầu óc trống rỗng,Trình Phổ vội vã lắc vai Hàn Đương: “Chủ công đâu rồi? Rốt cuộc sao lạithế này? Chủ công sống chết chưa biết, ngươi về đây làm gì? Các ngươi vì sao không đi tìm?” Hàn Đương vô cùng xấu hổ: “Tôi đáng chết, Lăng tướng quân đã mang người đi tìm, tôi… Nếu như không phải dẫn binh mã trở về,tôi nào có mặt mũi về đây nữa?”
Chu Du cố kiềmchế, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hàn Đương chậm rãi hỏi: “Trong quân sĩcó ai biết tình hình của chủ công không? Các ngươi đã hỏi qua chưa?” Hàn Đương khóc rống lên: “Hỏi rồi, đều đã hỏi, toàn bộ binh lính chủ côngđem ra ngoài nghênh địch đều bị giết, không ai trở về. Có điều, trênđường đi chúng tôi cũng không nghe được tin tức của chủ công.” Chu Dusắc mặt tái xanh, cúi đầu nghĩ một lát, rồi nhìn Trình Phổ nói: “Đô đốc, ngài giữ ở đây, tôi tự dẫn người đi tìm chủ công, không có tin tứcnghĩa là tin tốt, nếu không, Tào quân sớm đã ào tới, không lý nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy.” Trình Phổ lắc đầu: “Không, ngươi ở lại, ta dẫnngười đi.”
Chu Du lần đầu tiên mất khống chếtrước mặt Trình Phổ, lạnh lùng nói: “Lão tướng quân, tung tích Bá Phùkhông rõ, ngài bây giờ là chủ soái tam quân, lần này là đi vào bên trong lòng địch, không phải đi theo một đội quân lớn, mà là cải trang tìmngười, ngài làm sao có thể mạo hiểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615439/quyen-2-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.