Ta thở dài một tiếng rồi nói: “Văn Nhược, các ông đi rồi, ta cùng chủ công còn nói chuyện rất lâu. Ông ấy tuy rằng tức giận chuyện hoàng đế muốngiết mình, nhưng cũng không muốn làm gì vị hoàng đế ấy, chỉ là rấtthương tâm thôi. Lòng của ông chủ công hiểu rõ, ta cũng hiểu rõ. Ông…Ôi, ông yên tâm, chủ công tuyệt đối không có ý thay nhà Hán. Cho nên TửVân bảo đảm tính mạng bọn người Đổng Thừa, là vì không muốn quan hệ củachủ công với hoàng đế căng thẳng.”
Tuân Úc cười khổ: “Kỳ thực, ngươi cũng hiểu rõ, giam trong bốn bức tường đối với họcó khác gì chết đâu? Ta biết, ngươi chẳng qua không muốn để người đờimượn cớ trách Tào công. Đương nhiên, có thể giữ lại mạng cũng tốt. Thậtra kết cục của Chu Bột và Hoắc Quang cũng không tồi. Chủ ý trước mắt của ngươi cũng đúng.” Ta cũng gật đầu: “Không sai, ý ta là vậy. Còn mộttầng ẩn ý nữa, chẳng lẽ ông không nhìn ra? Việc ác để ta làm, hoàng đếhận chủ công sẽ ít đi, hận Tử Vân nhiều thêm. Ta đã ra chủ ý này, về sau chắc chắn sẽ bị hoàng đế phanh thây xé xác.” Tuân Úc sửng sốt: “Ngươi…Ngươi sao lại nghĩ như vậy?”
Ta cười lạnh:“Theo ý Văn Nhược, sau khi chủ công trung hưng Hán thất, tất nhiên phảitrao trả triều chính cho Hoàng đế. Đến lúc ấy, ngươi cho rằng hoàng đếsẽ bỏ qua cho những người đã khiến người đau khổ sao? Có lẽ người sợtiếng xấu hãm hại trung thần, sẽ không làm gì chủ công, nhưng nhất địnhsẽ dùng máu của Tử Vân để trút hết căm phẫn. Có điều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615423/quyen-2-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.