Tào Tháo nhìn ta rời khỏi quân doanh, trong lòng tuy rằng không đành lòng,nhưng cũng không thể làm gì khác. Trở lại lều trại, Trương Liêu tiến đến hỏi thăm: “Minh công biết thân phận của hắn sao, có biết tên không?”Tào Tháo nắm tay hắn: “Văn Viễn đừng vội, ta đã lệnh thuộc hạ chuẩn bịtiệc rượu an ủi các ngươi, xong xuôi sẽ nói cho ngươi nghe, sau này sẽnói.” Trương Liêu cảm thấy quái lạ. Lưu Bị đứng ở bên cạnh, cách bọn LữBố một chút, nghe thấy câu hỏi của Trương Liêu, cũng ngóng câu trả lời,nhưng Tào Tháo không nói, hắn cũng không làm gì được. Tào Tháo thấy việc ở Từ châu đã xong, ra lệnh giải quyết tốt hậu sự, lại lệnh Trần Đăngquản lý Từ châu, đợi mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã tối, trong quântrướng tiệc rượu đã bày xong, mọi người tự nhiên ăn uống. Đương nhiên,trong bữa tiệc Lưu Bị cảm thấy rất xấu hổ, Lữ Bố cơ bản không nhìn LưuBị lấy một lần, Trương Liêu lại nói chuyện với Quan Vũ cả nửa ngày.
Đợi lúc tiệc tan. Thấy Lưu Bị đã đi, Tào Tháo giữ Lữ Bố, Cao Thuận ở lại,rồi tự mình kéo Trương Liêu cùng bọn Quách Gia trở về lều trại. Nhìn ánh mắt khó hiểu của ba người, Tào Tháo cười nói với Trương Liêu: “Đêm quaTử Nghĩa nói ngươi chưa biết hắn. Hôm nay là huynh đệ gặp gỡ.” TrươngLiêu a một tiếng. Bên kia Quách Gia cười hì hì tiến lên: “Quách Gia,Quách Phụng Hiếu xin ra mắt Nhị ca.” Thái Sử Từ thở dài bước lên: “TửNghĩa xin ra mắt Nhị ca.” Điển Vi cũng bước lên: “Văn Viễn, ta là đạica, ngươi phải bái kiến ta.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615410/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.