Tào Tháo nhìn ta rời khỏi quân doanh, trong lòng tuy rằng không đành lòng,nhưng cũng không thể làm gì khác. Trở lại lều trại, Trương Liêu tiến đến hỏi thăm: “Minh công biết thân phận của hắn sao, có biết tên không?”Tào Tháo nắm tay hắn: “Văn Viễn đừng vội, ta đã lệnh thuộc hạ chuẩn bịtiệc rượu an ủi các ngươi, xong xuôi sẽ nói cho ngươi nghe, sau này sẽnói.” Trương Liêu cảm thấy quái lạ. Lưu Bị đứng ở bên cạnh, cách bọn LữBố một chút, nghe thấy câu hỏi của Trương Liêu, cũng ngóng câu trả lời,nhưng Tào Tháo không nói, hắn cũng không làm gì được. Tào Tháo thấy việc ở Từ châu đã xong, ra lệnh giải quyết tốt hậu sự, lại lệnh Trần Đăngquản lý Từ châu, đợi mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã tối, trong quântrướng tiệc rượu đã bày xong, mọi người tự nhiên ăn uống. Đương nhiên,trong bữa tiệc Lưu Bị cảm thấy rất xấu hổ, Lữ Bố cơ bản không nhìn LưuBị lấy một lần, Trương Liêu lại nói chuyện với Quan Vũ cả nửa ngày. Đợi lúc tiệc tan. Thấy Lưu Bị đã đi, Tào Tháo giữ Lữ Bố, Cao Thuận ở lại,rồi tự mình kéo Trương Liêu cùng bọn Quách Gia trở về lều trại. Nhìn ánh mắt khó hiểu của ba người, Tào Tháo cười nói với Trương Liêu: “Đêm quaTử Nghĩa nói ngươi chưa biết hắn. Hôm nay là huynh đệ gặp gỡ.” TrươngLiêu a một tiếng. Bên kia Quách Gia cười hì hì tiến lên: “Quách Gia,Quách Phụng Hiếu xin ra mắt Nhị ca.” Thái Sử Từ thở dài bước lên: “TửNghĩa xin ra mắt Nhị ca.” Điển Vi cũng bước lên: “Văn Viễn, ta là đạica, ngươi phải bái kiến ta.” Thật không khách khí, Trương Liêu mang vẻmặt nghi hoặc nhìn Tào Tháo. Hôm qua trên chiếntrường, Thái Sử Từ sợ Điển Vi lỗ mãng liền nói cho hắn biết, ngươi đibắt Lữ Bố, ta đi tìm Nhị ca. Rời khỏi Điển Vi, hắn bắt được một tên lính của Lữ Bố, bảo hắn đưa mình đi tìm Trương Liêu. Thật thuận lợi, ở cửanam gặp Trương Liêu đang tìm đường đi. Trương Liêu nhìn thấy một viêntướng chạy tới, hắn không nói gì, vung tay đánh luôn. Thái Sử Từ đànhphải vừa chống đỡ vừa lui, thật vất vả mới tìm được cơ hội, vội vã giớithiệu mình là lão tứ, là ca ca của Tử Vân. Trương Liêu kia vẫn mặc kệ mà đánh tới, Thái Sử Từ không có cách nào, chạy lui mấy chục bước, quayđầu bắn một mũi tên, trực tiếp trúng vào mắt con ngựa của Trương Liêukhiến nó giật mình ngã xuống, hất Trương Liêu xuống nước, xung quanh Tào quân ào lên, bắt hắn trói lại. Cho nên hôm qua ta mới thấy hắn trong bộ dạng kia. Lúc này, Tào Tháo nhìn Trương Liêucười: “Các ngươi đều là huynh trưởng của Triệu Như. Hắn từng nói quachưa?” Trương Liêu hiểu rõ, nhìn bọn Điển Vi cười khổ: “Tử Vân cũng cónói, hắn còn có mấy vị huynh trưởng kết nghĩa, không ngờ đều ở chỗ minhcông.” Tào Tháo cười to: “Như vậy, các ngươi chính là huynh đệ sum họp.” Quách Gia tiến lên thi lễ: “Việc hôm qua, Gia không thể chiếu cố huynhtrưởng, mong huynh trưởng bỏ quá cho.” Thái Sử Từ cũng nói: “Chuyện hômqua gấp gáp, Tử Nghĩa vô lễ.” Trương Liêu vội vàng đáp: “Phụng Hiếu, TửNghĩa sao lại nói lời này, đều là vì minh chủ thôi. Huống hồ ta đã hiểurõ, tính mạng của ta hẳn là do các ngươi ở chỗ minh công cầu xin giúp,còn phải đa tạ là khác.” Quách Gia cười khổ: “Gia đâu có năng lực này.Ôi, nói thật nhé, Gia tuy là mưu sĩ của chủ công, việc cứu mạng ngườinày, không phải công lao của Gia, Tử Vân mới là người bắt đầu, khôngphải có Tử Vân, tính mạng Lữ tướng quân khó bảo toàn.” Nhìn vẻ khó hiểu của ba người, Tào Tháo cười khổ: “Vị hiệp sĩ che mặt này,cũng là sư huynh của Tử Vân. Nhưng mà, cũng là một quái nhân, vừa khôngmuốn lộ mặt, cũng không muốn để lại tên, ôi.” Ông ta vẫn còn đau lòng.Trương Liêu giờ mới hiểu, chẳng trách nói vì ta mà tới, thì ra là nhưvậy! Lữ Bố trong lòng thấy thật may mắn, lúc trước kêu Trương Liêu cùngTriệu Như kia kết huynh đệ thật chính xác, còn có thể cứu mạng. CaoThuận lại nghĩ chuyện khác: “Ai da, không thể để người này đi. Triệu Như từng nói sư huynh hắn là người am hiểu bài binh bố trận, ôi, bỏ lỡ mấtrồi.” Tào Tháo nghe thấy cười lớn: “Thanh Antướng quân yên tâm. Tử Vân từng nói, Thanh An tướng quân là cao thủ dùng binh, về sau Tháo còn muốn dựa vào tướng quân huấn luyện Hãm TrậnDoanh, việc bày binh bố trận sẽ có người truyền thụ cho tướng quân.” Cao Thuận miệng nới rộng, hắn không nghĩ tới Tào Tháo sẽ cho hắn tiếp tụcquản Hãm Trận Doanh. Tào Tháo trong bụng cũng cười thầm: Cao Thuận làngười trung thành, hắn giờ đã quy hàng thì sẽ không phản nữa, đem HãmTrận Doanh cho hắn phụ trách, một là trọng dụng nhân tài, hai là trênthực tế không cho Lữ Bố binh quyền, ha ha, cũng không sợ Lữ Bố lại phản, hắn mà muốn phản, Trương Liêu và Cao Thuận sẽ không theo hắn nữa. Ôngta trong lòng tính toán, nhưng Lữ Bố lúc này hoàn toàn không có ý phản,hắn chỉ nghi ngờ thái độ của Tào Tháo đối với ta. Cho nên Lữ Bố hỏi thẳng: “Triệu Như đúng là một người không tồi, khinh tiền tài yêu kẻ sĩ, sảng khoái chân thành, nhưng tôi thấy minh công với hắnrất tôn sùng, như vậy là sao?” Tào Tháo cười, nhìn Thái Sử Từ. Thái SửTừ hiểu rõ, tới trước cửa trướng coi chừng. Tào Tháo mới nói: “Hôm nay,Tháo nói thật với Phụng Tiên, Triệu Như kia vốn là mưu sĩ của Tháo, theo Tháo đã sáu năm, còn trước cả đám người Phụng Hiếu nữa. Các ngươi coihắn là bằng hữu, Tháo cũng không lừa các ngươi nữa.” Chuyện này khiến cả ba người há miệng có thể nhét vừa ba quả trứng chim. Qua một hồi thật lâu, Lữ Bố mới cười khổ: “Thì ra, Bố bị hắn lập mưu, ôi,vừa rồi Bố còn tự vui mừng, thấy trước kia kết bạn với Triệu Như đúng là một nước cờ hay. Khó trách hắn vài ngày trước đến khuyên Bố nên chọnmột minh chủ để góp sức, kiếp này mới thành được sự nghiệp, ha ha.” CaoThuận nhìn Trương Liêu: “Khó trách chúng ta nhiều lần khuyên hắn ở lại,hắn luôn không chịu.” Sắc mặt Trương Liêu rất không tốt, có cảm giác bịlợi dụng, hắn nhìn bọn Quách Gia hỏi: “Triệu Như kết bái cùng ta, là cómục đích này sao?” Quách Gia cười: “Tử Vân làloại người tiểu nhân như vậy sao? Hắn vì huynh đệ bằng hữu, có thể bỏqua chuyện sống chết. Hắn kết nghĩa với huynh, chính là thật lòng đó.Cho dù huynh không muốn cùng chúng ta ở cạnh nhau, huynh gặp nguy hiểm,hắn cũng sẽ toàn lực cứu giúp, Tử Nghĩa chính là được hắn như vậy mà cứu tới đây. Lần này vì cứu huynh trưởng cùng tính mạng Lữ Ôn hầu và Caotướng quân, hắn đã đặc biệt tới Giang Nam tìm sư huynh tới, Nhị ca không thể hoài nghi con người của Tử Vân.” Trương Liêu ngẫm lại cũng đúng,Triệu Như chưa từng làm hại tới mình, ngược lại, nhiều lần giúp đỡ, hắncười khổ, nhưng trong lòng không buông được, Quách Gia hiểu được, nghĩrằng cứ từ từ đem con người của ta nói cho hắn biết. Tào Tháo nhìn bọn họ: “Tử Vân là người cơ trí, nhưng lá gan quá lớn. Phương pháp hắn dùng để giúp đỡ ta, từ xưa tới nay chưa từng thấy. Hắn ở bênngoài nhiều năm vất vả, vì ta mưu tính, lại luôn tìm kiếm nhân tài, bảnthân hắn cũng là người biết hâm mộ anh hùng hào kiệt, cùng người khácquen biết, đều lấy chân thành đối đãi. Hôm nay, Tháo nói cho các ngươibiết thân phận của hắn, các ngươi phải giữ kín miệng, đừng lộ nửa lời,hắn chỉ là một người yếu nhược, không chịu được một nửa điểm thương tổnđâu.” Lữ Bố cười khổ nghĩ thầm, Triệu Như có một sư huynh xuất quỷ nhậpthần như vậy, ai dám hại hắn? Đương nhiên, lời này không thể nói, hắnchỉ cười: “Người như thế ai nỡ nhẫn tâm hại chứ, có điều, gặp hắn nhấtđịnh phải khiển trách mới được.” Tào Tháo cười: “Phạt hắn đãi rượu Ônhầu đi.” Mọi người đều cười. Lại nói, Tang Bá tựTuyên Cao, người Thái Sơn (sách viết: Cha Bá tên Giới, làm cai ngụctrong huyện, Thái thú muốn giết người theo ý riêng, Giới không nghe.Thái thú giận giữ bắt Giới tới phủ nha, lúc ấy cả trăm người đưa tiễn.Bá mười tám tuổi, đem hơn mười người khách đi theo đường nhỏ trong núimuốn cứu cha, những người đi theo Giới không ai không cảm động, hai chacon chạy trốn tới Đông Hải, từ đó Bá nổi danh là kẻ dũng mãnh) cùng TônQuan, Ngô Đôn, Doãn Lễ tụ tập lại, Bá là chủ soái, đóng quân ở KhaiDương. Tào Tháo tiến binh Từ châu, Tang Bá định mang binh giúp Lữ bố.Lúc thành Hạ Bì bị phá, quân Lữ Bố có người đào thoát được, chạy tới chỗ Tang Bá, nói Lữ Bố gặp nguy. Tào quân kéo tới, Tang Bá tự nghĩ khôngthể địch lại, liền bỏ thành chạy trốn. Tào Tháo sau khi có được đámngười Lữ Bố, liền treo thưởng bắt Tang Bá. Tang Bá thấy chuyện rất gấpgáp, lại nghe Lữ Bố đã hàng, liền tự tới quân doanh. Tào Tháo thấy vậymừng lớn, bởi vì ta đã nói qua, đây là một tướng quân tài ba, một mìnhđảm đương một cánh quân. Ông ta lập tức phong Bá là Lang tả tướng, cũngsai Bá đi chiêu hàng Ngô Đôn, Doãn Lễ, Tôn Quan, Quan Huynh Khang vv.Không mất nhiều ngày, ai nấy đều quy thuận. Tào Tháo phong Ngô Đôn làmthái thú Lợi Thành, Doãn Lễ làm thái thú Đông Hoàn, Tôn Quan làm tháithú Bắc Hải, Quan Huynh Khang làm thái thú Thành Dương, cũng tách mộtphần hai châu Thanh, Từ ra, giao cho Tang Bá quản lý. Nhìn lại TốngHiến, biết hắn sợ bọn người Lữ Bố (đi đường cũng trốn tránh),dứt khoátđem hắn làm thủ hạ Tang Bá, Tống Hiến đương nhiên hết sức đồng ý. Mọichuyện sắp xếp xong, Tào Tháo hồi sư về Hứa Đô. Lúc Tào Tháo về tới Hứa Đô, ta đã sớm có chuẩn bị. Nói chơi, Trương Liêubọn họ trở về, có thể tha cho ta mới lạ, không thể hiện tốt còn biết làm sao? Cho nên, ta xuất tất cả vốn liếng, trước tiên ở trong thành tìmmột tòa nhà bốn mặt lớn (vì sao lại là bốn mặt? Xem hồi sau sẽ rõ) vàtòa nhà bốn mặt nhỏ một chút, rồi tự ra tay bố trí lại nhà cửa, hoa cỏcây cối, đình viện, dùng hết sức luôn. Tuân Úcthấy ta làm thay việc của ông ta, ban đầu rất cảm động, sau này biếtdụng ý của ta, tà ác cười nói: “Triệu Như, ngươi quá xa xỉ, ta sẽ khôngđưa ngươi tiền, tự mình xuất tiền đi.” Ta giật nảy mình, thế này sẽ tốnbao nhiều tiền chứ? Ta khóc. Có điều ta chính là gian thương, cho nêncười với ông ta: “Văn Nhược à, không bằng ta đi xin ý chỉ của chủ côngđược không? Ở đây cho ông bố trí cũng được. Có điều, bọn họ thích cáigì, ta mới hiểu rõ, ông hiểu không? Đặc biệt là Lữ Bố, nếu hắn không hài lòng, cho rằng ta lạnh nhạt với hắn, xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệnhé.” Tuân Úc tức giận: “Hừ, xem ra, Lữ Bố dù hài lòng cũng sẽ bị ngươi xúi bẩy thành không, xem như ta sợ ngươi rồi. Cóđiều, người ngoài nói ngươi mượn chuyện này kiếm bộn tiền đó. Khổng VănCử kia luôn mắng ngươi là tiểu nhân, coi chừng ngày nào đó Mao Giới lạibắt ngươi đi đánh một trận.” Ta cười to: “Ta không sợ, trên người cóngọc bội của chủ công ban, bọn họ không dám đụng tới ta đâu. Nhưng màmắng càng lợi hại, đối với việc ta làm càng có lợi, ta càng cao hứng.Đặc biệt loại hữu danh vô thực như Khổng Dung, càng nhiều người tin hắn, ta càng an toàn.” Tuân Úc thở dài: “Nói không lại ngươi.” Ta nhìn Tuân Úc cũng thở dài: “Tiên sinh vẫn hoài nghi lòng trung thànhcủa Lữ tướng quân phải không? Các ông có rất nhiều người đều nghĩ vậyđúng không?” Tuân Úc gật đầu: “Thanh danh trong quá khứ của hắn thật sựquá…” Ta lắc đầu: “Đó là vì các ông thật sự không biết hắn. Con người Ôn hầu thật sự không thể tính là tiểu nhân lật lọng, nhiều nhất chẳng qualà người không có chủ kiến. Người giống Ôn hầu, nếu gặp được một minhchủ hắn đặc biệt ngưỡng mộ, sẽ là một chiến sĩ dũng mãnh vô địch, là một vị tướng quân chinh chiến trên sa trường. Mà chủ công chính là minh chủ như vậy. Cho nên, Lữ Bố tuyệt đối sẽ không phản nữa. Còn chưa nói, tàinghệ của hắn giờ đã không còn là đệ nhất, có người có thể khắc chế hắn,các ông còn sợ cái gì? Dũng sĩ thảo nguyên bội phục nhất chính là ngườimạnh hơn mình. Con sói đầu đàn gặp phải một thợ săn có thể khuất phụcnó, sẽ trở thành một con chó săn trung thành, các ngươi cứ chờ xem!” Tuân Úc cười: “Ngươi nói cũng có đạo lý. Dù sao, chúng ta cũng sẽ không chohắn một mình mang binh, không có binh quyền, hắn không có khả năng gâysóng gió.” Ta cười cười: “Săn thú vẫn phải dùng chó săn, chim ưng thuộcvề bầu trời vẫn nên để nó vỗ cánh bay cao, khả năng săn mồi như vậy, một đại tướng vô địch như vậy sao có thể bỏ qua? Tiên sinh chưa biết làmthế nào để huấn luyện chim ưng, ta thì biết. Chinh phục bằng vũ lực làbước đầu tiên, quan trọng là thu phục được nhân tâm. Chúng ta lúc này có thể làm là cho con chim ưng ấy cảm giác được thành ý của chúng ta, đólà thượng sách tâm lý chiến.” Tuân Úc lắc đầu, không nói gì nữa. Lúc Tào Tháo trở lại Hứa Đô, ta còn đang bận việc. Tào Tháo tất nhiên trước mặt hoàng đế khen ngợi công lao một phen, dẫn Lữ Bố tới gặp Hoàng đế,cũng thượng tấu xin phong thưởng. Hoàng đế vừa thấy Lữ Bố, vô cùng caohứng, cho rằng mình có thể tìm được người tâm phúc, có thể giúp đỡ chính mình, hắn từ lúc bị bọn người Đổng Thừa xúi bậy, bắt đầu đề phòng TàoTháo, cũng chuẩn bị giết người. Lữ Bố đến, càng khiến hắn hưng phấn khác thường, bởi vì, Đổng Trác chính là do Lữ Bố giết. Hoàng đế lập tứcphong Lữ Bố là Phiêu Kỵ tướng quân, địa vị chỉ nhỏ hơn Tào Tháo mộtchút. Tào Tháo trong lòng rùng mình, cúi đầu trầm tư một lúc lâu. Cũngmay người đi theo về nói, Lữ Bố không có biểu tình kích động gì, lạinói, chức vụ như thế cũng được, không lính, tướng quân này cũng chỉ làtrang trí. Tào Tháo cũng không ngồi không, lập tức phong Cao Thuận,Trương Liêu, Thành Liên làm Việt Kỵ giáo úy cùng Pháp Lỗ giáo úy, ĐiểnTrường giáo úy, trực tiếp sung vào quân dưới trướng mình, mỗi người lạicấp một đình hầu, hì hì, bắt đầu chơi đấu trí rồi đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]