Vận khí của takhông tệ, lúc ta về tới Tào doanh, nơi đây đã không còn ai, chỉ còn lạikhung cảnh hỗn độn. Tào quân chạy trốn, quân Trương Tú truy kích, nơinày hoàn toàn yên tĩnh. Tìm tới chuồng ngựa, may mắn, không bị phá hoại. Ta vội vàng chạy tới: “Phu nhân, ta về rồi đây, phu nhân còn ở đókhông?”
Trâu thị đi ra: “Tào tướng quân thế nào?” Vẻ mặt lo lắng.
Ta thở dài: “Đại nhân không sao, giờ ta mang ngươi đi, đi theo ta.”
Yên lặng theo ta rời khỏi đó, Trâu thị đột nhiên nói: “Ngươi đi đi, trở vềbẩm với Tào tướng quân, Trâu thị là người mang điềm xấu, không có mặtmũi hầu hạ người nữa.”
Ta sửng sốt, trong bóng tối không thấy rõ mặt nàng: “Vậy ngươi định thế nào? Về Uyển thành sao?”
Nàng lắc đầu: “Còn có thể trở về sao?” Nói xong, loạng choạng đi thẳng về phía trước.
Nhìn bóng lưng thất thần của nàng, ta cũng không biết nói cái gì cho phải,nhanh chóng tiến lên giữ chặt nàng: “Ôi, tội tình gì? Ngươi theo ta đi!Dù sao cũng có một chốn an thân. Nếu ngươi không muốn gặp Tào công, vậy ở bên ngoài một thời gian đã.”
Nàng cúi đầu nức nở: “Tiên sinh, ngài làm sao phải vì một nữ tử như ta mà mạo hiểm, ngài mau đi đi, kẻo bị ta liên lụy.”
Ta cau mày: “Đừng nói những lời đó. Chúng ta trước tiên về Uyển thành, tacó biện pháp đem ngươi rời đi. Còn nữa, ta muốn vào thành mua ít thuốc,ta đang bị thương.” Đúng vậy, trong lúc chiến loạn, đại tướng như ĐiểnVi đều gặp phải nhiều vết thương, ta có giỏi hơn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615395/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.