Sắp xếp xong chuyện ở hiệu thuốc, ta phân phó thuộc hạ đi xem Triệu Vân đã trở về chưa, mờihuynh ấy tới đây một chuyến. Lại dặn bọn họ, không được gọi ta là côngtử, ta chỉ là một đại phu lang thang, ở lại đây xem bệnh. Bọn họ khóhiểu nhìn ta, ta lắc đầu, cũng không giải thích, chỉ lệnh bọn họ nghetheo.
Qua nửa canh giờ, Triệu Vân thật sự cùng Chu Lạctới. Huynh ấy nhìn thấy ta ngồi ở tiền đường, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mừng rỡ, sải bước chạy tới. Ta cười tiến lên: “Tiểu nhân ra mắtTriệu tướng quân.” Triệu Vân có chút không hiểu, nhìn ta.
Không đợi huynh ấy nói gì, ta đưa Chu Lạc một thỏi bạc, nói: “Chủ quán, tacùng Triệu tướng quân cần nói ít chuyện, xin mượn tạm quý tiệm mộtchút”. Chu Lạc lập tức lên tiếng đáp ứng, đưa bọn ta vào phòng trong,hắn lui ra ngoài.
Ta lúc này mới bổ nhào lên người TriệuVân: “Vân ca ca, Như nhi rất nhớ huynh.” Ta suy nghĩ rất lâu, đối phóvới ca ca, chỉ có thể dùng tình thân huynh muội.
Vân caca cũng có vẻ rất kích động: “Như nhi, hai năm không gặp muội, ta thậtlo lắng. Để ca ca xem nào, ừ, lại lớn thêm, cao thêm rồi, sắp cao hơn ca ca rồi.”
Ta lại đau lòng: “Ca ca, hai năm không gặp, huynh lại thật gầy quá.”
Vân ca ca nhìn ta: “Sao muội lại không đến chỗ ca ca? Lại ở nơi này? Chủcông đã hạ lệnh, đại phu cũng phải đi công trường đó.”
Ta lắc đầu: “Không phải Như nhi không tới, ban ngày muội đến chỗ huynh,huynh không ở nhà. Ôi, hôm nay muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615375/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.