Ta bận bịu bên này,bên kia Tào Tháo cũng không nhàn rỗi. Sau hai tháng đầu xuân, Tào Tháodẫn đại quân tấn công Lữ Bố. Dựa theo kế hoạch đã định sẵn, quân đội điqua Duyện châu, toàn bộ hoa màu và những thứ có thể cho người ăn đều bịquân Tào vơ vét không còn gì. Ban đầu đám dậu đổ bình leo ngoài việc mặt buồn rười rượi, nhìn thấy đại quân dùng hành vi cướp bóc để đoạt lươngcũng không dám động gì. Cũng may Tào quân còn chưa giống quân Lữ Bố trực tiếp vào thành đoạt lương. Mọi người đứng trên tường thành, nhìn từngđợt từng đợt quân chính quy rồi loạn quân đi qua bên ngoài, không ítngười bắt đầu hối hận mình trước kia đã hùa theo.
Có điều, Tào Tháo lúc này căn bản không có thời gian xử lý bọn họ, trongtình huống đại quân trước mặt bụng đói trống không, sau lưng quân Lữ Bốphát động công kích mãnh liệt. Tình huống như vậy, người có năng lựccũng phải bó tay. Lữ Bố trong thời gian ba tháng, rút lui thẳng về phíanam, vất vả ổn định lại ở Định Đào. Mắt thấy quân đào ngũ ngày càngtăng, lòng quân tan rã, theo đề nghị của Trần Cung, Lữ Bố cắn răng quaylại phản công Tào Tháo. Vấn đề là, mỗi ngày một bữa cơm, không thể sosánh với mỗi ngày hai bữa, chưa nói tới chất lượng ra sao. Bị Tào quânđả bại, Lữ Bố cuối cùng không còn khả năng công kích, chạy một mạch vềnam tới Từ Châu, đến cậy nhờ Lưu Bị.
Triệt đểđuổi cổ Lữ Bố, Tào Tháo bắt đầu thu phục lại Duyện châu. Cuối tháng 6năm 195, chuyển thủ phủ từ Quyên thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615374/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.