“Hắt xì~” Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn qua, nghi hoặc mở miệng: “Cảm mạo rồi?” “Không có.” Chu Bình khịt mũi mấy tiếng, cảm giác không thoải mái chút nào: “Hình như có ai mắng ta!” “Cũng tối rồi ta đưa quận chúa hồi phủ.” “Ta vẫn chưa muốn về.” Khó khăn lắm mới đến tách Mộ Dung Ly Tranh khỏi Mai Như Nguyệt, làm sao dễ dàng để nàng ấy đi như vậy chứ!!! “Thời gian cũng đã trễ ngài không nên lưu lại bên ngoài quá lâu.” Đảo mắt nhìn một lượt phát hiện những vệt sáng li ti trên bầu trời liên reo to: “Ta muốn thả thiên đăng!” “Thả thiên đăng?” Mộ Dung Ly Tranh cư nhiên quên mất vào đầu tháng ba Liên Hạ có tập tục thả hthả thiên đăng nhằm cầu mong một năm mới thịnh vượng và tràn đầy sức khỏe. Chu Bình nhanh chóng đứng dậy, lôi kéo Mộ Dung Ly Tranh cùng đi. “Đi thả thiên đăng thôi.” Trong đêm tối dòng sông Luân Dương rực sáng như một tấm gương to lớn, hoa đăng lững lờ trôi trên sông, thiên đăng bay cao trên trời khiến cả thành Hàm Luân biến thành ngọn đèn lớn. Vào ngày thả thiên đăng mỗi năm những đôi tình lữ cùng nhau đến đây viết giấy ước nguyện cho vào thiên đăng thả lên trời cao, hy vọng cả hai có thể ở bên nhau đến đầu bạc răng long. Chu Bình vòi vĩnh Mộ Dung Ly Tranh mua cho mình thiên đăng, rồi cùng nhau bước qua Tình Nhân Kiều ngắm nhìn Luân Dương rực sáng dưới chân. Nước vỗ vào chân cầu tan thành những bọt nước trắng xóa. Xung quanh hai người đều là những đôi tình lữ cùng viết giấy ước nguyện, cùng thả thiên đăng lên bầu trời đêm rực rỡ. Chu Bình sống mười lăm năm chưa từng viết giấy ước nguyện bao giờ, hôm nay muốn thử xem nó có thành thể hiện thực hay không. Phủi sạch bụi trên thành cầu, cặm cụi viết cái gì đó rồi cuộn nhỏ lại. Nhìn qua phát hiện Mộ Dung Ly Tranh không có việc gì cả, hai chân mày nho nhỏ nhịn không được nhíu chặt. “Lẽ nào ngươi không có ước nguyện gì?” Mộ Dung Ly Tranh vốn có một ước nguyện chính là ở cạnh Chu Bình thiên trường địa cửu, nhưng đáng tiếc dù nàng có viết giấy ước nguyện hàng ngàn lần vĩnh viễn không thành hiện thực. “Vậy ta viết cho ngươi.” Chu Bình cầm lấy giấy của Ly Tranh viết nguệch ngoạc một chữ [Bình] thật lớn. Mộ Dung Ly Tranh chưa kịp hỏi thì Chu Bình đã nói: “Bình này chính là tên của ta, cũng có ý nghĩa ngươi sẽ bình an vô sự, có cuộc sống bình đạm như thủy.” Mộ Dung Ly Tranh cầm lấy mảnh giấy, thất thần vài phân rồi gật đầu. Chu Bình đem hai mảnh giấy cuộn tròn nhét vào khe giữa những thanh tre, sau đó thắp đèn bên trong thả lên trên bầu trời. Thiên đăng của hai người bay rất cao rất xa, chẳng mấy chốc đã trở thành một chấm vàng nhỏ xíu trên bầu trời. Chu Bình nhìn theo, giống như đứa trẻ chớp đôi mắt đào hoa của mình thích thú nhìn, lâu lâu còn vui vẻ phát ra tiếng cười nho nhỏ. Mộ Dung Ly Tranh quan sát nàng thật lâu, trong mắt đều là yêu thương quyến luyến. Đứa nhỏ này đến tận lúc nào mới trưởng thành? Đến tận lúc nào mới biết tình cảm của nàng? “Ly Tranh, thiên đăng của chúng ta, nó…” Chu Bình định nói gì đó lại quên mất rồi, duy nhìn thấy mỗi Mộ Dung Ly Tranh đang nhìn nàng, trong đôi mắt chính là nhu tình quyến luyến. Hai người nhìn nhau, thời gian dừng lại, không gian lặng yên, chẳng còn tiếng gió thổi xào xạt, nhịp thở như tan biến trong không trung. Phá tan không gian tĩnh mịch là tiếng sáo thổi vi vu rất xa truyền đến, tiếng côn trùng vỗ cánh ì ạch. Chu Bình nâng tay áp nhẹ lên gò má Mộ Dung Ly Tranh, từ khi đối phương thổ lộ tình cảm với nàng thì hai người đã không còn gần gũi với nhau nhiều như trước đây. Mũi bàn chân nhỏ nhắn hơi nhón lên, tay vịn chặt lấy vai áo của Mộ Dung Ly Tranh. Mộ Dung Ly Tranh cảm thấy khó thở, tay vô thức đặt lên eo Chu Bình, muốn hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Nhưng lí trí mách bảo nàng không được làm như vậy, cuống quít đẩy mạnh Chu Bình ra xoay người bỏ chạy. Chu Bình ngẩn người ra, Ly Tranh rời bỏ nàng sao? Nước mắt vô thức chảy xuống, nguyên lai tình cảm bao nhiêu năm của hai người cũng có lúc tan biến theo cơn gió lạnh. --------------------------------------------------- Chuyện đêm qua đối với Chu Bình là một đã kích lớn, nhưng đã ôm quyết tâm thì không ai có thể ngăn cản lập tức hùng hổ chạy đi tìm Mộ Dung Ly Tranh. Không ngờ lại gặp Chu An và Ngụy Thanh Vũ đang mua giá trang, Chu Bình chun mũi, oan gia ngõ hẹp a! “Ngươi đứng lại đó cho ta!” Mới sáng sớm Chu An phát điên cái gì a? Chu An nện mạnh chân xuống nền đất, hung hăng trừng mắt với nàng: “Đống lễ vật của ngươi có biết tốn bao nhiêu tiền hay không hả?” “Không phải ngươi nói muốn lễ vật sao?” “Nhưng ngươi tặng ngươi phải trả tiền chứ!” “Ai quy định như vậy?” Chu Bình hung hăng trừng lại: “Hoàng đế bá mẫu chưa từng ra chiếu chỉ nói tặng lễ vật là phải tự trả tiền nha!” “Ngươi ngang ngược!” Lúc sắp chuẩn bị xảy ra án mạng thì Ngụy Thanh Vũ vội chạy đến can ngăn: “Thôi nào, thôi nào, chẳng phải dĩ hòa vi quý gia đình mới hạnh phúc sao nhịn chút đi nào.” “Ta mới không thèm chấp với đồ ngốc!” “Ngươi nghĩ ta muốn chấp với ngươi sao?” “Ngươi!” Chu An giận đến mức không kiềm chế được mà thốt lên: “Tính tính ngươi xấu như vậy thảo nào Ly Tranh lại không thích ngươi mà đi lấy nữ nhân khác!” Phát hiện lỡ lời Chu An vội che miệng lại, thầm mắng chính mình ngu ngốc, sao lại nói như vậy chứ!? Chu Bình vốn không vui lại nghe những lời này liền rơi vào hoang mang, liệu có thật như lời Chu An nói bởi vì nàng quá xấu tính nên Ly Tranh không thích nàng? Càng nghĩ càng rối mà càng rối lại càng khó tháo gỡ, Chu Bình hoảng loạn bưng mặt bật khóc giữa đường. “Bình nhi, Bình nhi ta xin lỗi mà, ta không cố ý, ngươi đừng có khóc mà.” “Là do ta xấu tính nên Ly Tranh không thích ta nữa!” “Không phải a.” Chu An lúc này chỉ muốn bóp chặt miệng Chu Bình không cho khóc nữa, nơi này gần phủ Tĩnh quận vương như vậy nếu biết Chu Bình bị nàng chọc đến khóc nhất định Tĩnh hoàng cô sẽ mắng nàng a a a!!! Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chu An nhìn thấy kẻ thế mạng lập tức kéo Mộ Dung Ly Tranh đến: “Ngươi giải quyết chuyện này làm tốt bản quận chúa sau này hậu tạ cho ngươi.” Nói xong liền kéo Ngụy Thanh Vũ chạy mất!!! Mộ Dung Ly Tranh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Chu Bình khóc thương tâm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đong đầy nước ướt đẫm cả gương mặt. “Quận chúa sao lại khóc?” “An An nói ta xấu tính, ngươi nói đi ta xấu tính lắm phải không? Ngay cả ngươi cũng ghét ta phải không?” “Không có.” Mộ Dung Ly Tranh lấy khăn tay đưa cho nàng: “Mau lau nước mắt đi đừng khóc nữa.” “Thật không?” Mộ Dung Ly Tranh vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Bây giờ nàng về nhà đi đừng đứng ở đây khóc nữa.” “N-Nhưng mà ngươi đi đâu vậy?” “Đưa Như Nguyệt mua giá trang.” Chu Bình đột ngột vươn tay ôm chầm lấy Ly Tranh: “Nhưng mà ta đang rất buồn ngươi dẫn ta đi ăn đi.” “Hôm khác đi, ta bận rồi.” “Rõ ràng là ngươi chán ghét ta!” Mộ Dung Ly Tranh vạn bất đắc dĩ mở miệng: “Hôm nay thật sự không được.” Phát hiện nước mắt tiểu quận chúa sắp rơi xuống lần nữa liền hoảng hốt kêu to: “Được rồi, được rồi, ta đi ăn với nàng!” “Thật?” “Thật, đi thôi.” Mộ Dung Ly Tranh định đi thì bị Chu Bình kéo tay lại. “Sao vậy?” Chu Bình ủy khuất mở miệng: “Khóc nhiều quá nên ta không đi nổi nữa.” Mộ Dung Ly Tranh thở dài, xoay lưng lại với nàng hơi hạ người xuống. Chu Bình liền vui vẻ trở lại, ngoan ngoãn leo lên lưng đối phương để nàng cõng đến Phúc Dương lâu. Nhẹ nhàng áp gò má vào lưng nàng thì thầm: “Chỉ có ngươi là tốt với ta nhất.” Mộ Dung Ly Tranh nghe xong có chút ngạc nhiên, khóe môi nở một nụ cười, nàng đương nhiên phải đối tốt với nàng ấy. Phúc Dương lâu cách chỗ hai người không quá xa, Mộ Dung Ly Tranh cõng Chu Bình vào trong sảnh rồi để nàng xuống. Những người trong quán không còn xa lạ với cảnh này nữa, ai lại không biết Yên Thuyên quận chúa ngang ngược nhất thành luôn được Mộ Dung trang chủ sủng ái vô điều kiện đâu chứ. Khiết Tỉnh thấy hai người liền lắc đầu, lúc nào đến đây cũng sẽ có chuyện xảy ra. Chu Bình tìm một bàn trống ngồi xuống, vẫy vẫy tay: “Ly Tranh mau lại đây.” Mộ Dung Ly Tranh thong dong đi vào: “Chúng ta ăn nhanh rồi đi, ta còn phải đưa Như Nguyệt đi mua giá trang nữa.” Hôm qua Mộ Dung Ly Tranh đã bỏ mặc Mai Như Nguyệt đi đến tối mới về bị nương thân và Mộ Dung Vô Song mắng cho một trận, lần này phải ngoan ngoãn đưa Như Nguyệt đi mua đồ nếu không nương thân sẽ thật sự từ mặt nàng. Chu Bình bĩu môi: “Ngươi bận thì đi đi.” “Vậy ta đi trước.” Mộ Dung Ly Tranh đứng lên cầm theo bội kiếm của mình rời khỏi quán. “Ô đau bụng quá!: Mộ Dung Ly Tranh tức khắc quay lại: “Sao lại đau?” “Không biết nữa, khi nãy uống trà chẳng hiểu sao lại đau bụng.” Mặt Khiết Tỉnh trắng bệch, đứa nhỏ này nãy giờ có uống giọt trà trong quán nàng đâu mà dám nói vậy hả? Những người trong quán nghe xong liền đặt lại tiền trên bàn cong mông chạy mất. “Vậy ta đưa nàng đến chỗ đại phu.” “Không đi đâu!” Mộ Dung Ly Tranh gấp đến độ đổ mồ hôi: “Nhưng không đi thì làm sao biết nàng mắc bệnh gì?” Khiết Tỉnh vừa nhìn đã chướng mắt: “Có lẽ do Yên Thuyên quận chúa chưa ăn gì nên đau bụng mà thôi.” Chu Bình đảo mắt, Khiết Tỉnh đúng là kẻ phá hoại mà! Khiết Tỉnh gọi một tiểu cô nương đến gần nhắc nhở: “Ngươi mang những món ngon nhất ra cho Yên Thuyên quận chúa và Mộ Dung trang chủ đi.” Tiểu cô nương nhanh nhẹn đi vào dặn dò trù nương làm thức ăn sau đó tiếp tục đi làm việc của mình. Mộ Dung Ly Tranh thấy mọi việc giải quyết ổn thỏa rồi liền nói: “Vậy nàng ở đây dùng bữa đi ta phải đi trước.” “Khoan đã!” “Có chuyện gì sao?” Chu Bình vội ôm bụng thì thào: “Người ta vẫn còn đau nha.” “Nhưng…” Liếc mắt liền biết Chu Bình đã cố giữ Mộ Dung Ly Tranh lại: “Mộ Dung trang chủ nên ở lại đây với Yên Thuyên quận chúa nếu lỡ có chuyện gì thì cũng có người để nhờ cậy.” Mộ Dung Ly Tranh đắn đo suy nghĩ, nàng một là trái lệnh nương thân rồi bị từ mặt, hai là bỏ lại Chu Bình ở chỗ này. “Được rồi, ta ở lại với nàng.” Chu Bình hai mắt nhấp nháy, mấp máy môi cảm ơn Khiết Tỉnh. Khiết Tỉnh cười như không cười, thầm nghĩ, ngươi tốt nhất là đừng đến Phúc Dương lâu của ta gây chuyện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]