???? + ????: ????? ۰
۰┈┈۰
Dưới hiên, Hoa Dương buồn ngủ nắm tay áo Cố Hạnh Chi đi vào phòng của mình.
Cố Hạnh Chi không hề phản kháng, để mặc cho nàng túm, chỉ đợi nàng sắp xếp xong hết thảy rồi vứt giày thêu bò lên giường thì chàng mới rút tay phải về để buông màn cho nàng.Tính toán xong xuôi, Hoa Dương giả vờ sột soạt trong tịnh phòng một lát rồi khi đi ra thì lấy một cái khăn thấm nước, trộm nhét trong tay.Vào thời điểm mấu chốt như thế, đầu sỏ gây tội trong lòng ngực còn đang kinh hoảng, vô thức đưa tay ra.“Ngồi xuống đã.”
Nhưng cái móc ngọc chưa kịp gỡ xuống thì Cố Hạnh Chi đã thấy bên hông căng chặt, vừa cúi đầu thì thấy vạt áo nằm trong tay tiểu cô nương.Nhưng mà…Hai người cứ giằng co một lát cho đến khi bên tai có tiếng khóc nức nở. Cố Hạnh Chi đành bó tay toàn tập.Giọng nói vừa mềm mại nhưng cứng đờ, tựa như đang răn dạy một con vật nhỏ không nghe lời.
Người trước mắt vẫn còn đang kinh ngạc, đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng, không nói câu nào nhưng đầu ngón tay lại run run như những chiếc lá mềm bị gió đêm thổi qua.Trong phòng lại vang lên những tiếng động hỗn loạn.
Đêm khuya im ắng, ánh đèn cô đơn mờ ảo, Cố Hạnh Chi sửng sốt, nhất thời chàng hiểu ra ý của nàng.Cố Hạnh Chi xoa xoa cái trán đau nhức, cuối cùng cũng chịu thua, “Muội ngủ đi, ta ở đây cùng với muội.”Càng kì lạ hơn là cảm giác này quen thuộc đến lạ lùng đối với người chưa từng thân mật với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than/730363/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.