“Dùng cái chết để bố trí ván cờ…” Tống Dục trợn trừng cặp mắt hoa đào, khó tin nhìn Cố Hạnh Chi, “Hy sinh kiểu này liệu có hơi quá rồi không…”
Cố Hạnh Chi không trả lời hắn, mắt vẫn dán vào quyển sách chơi cờ trong tay, ánh mắt u tối. “Đi xuống cả đi.” Cố Hạnh Chi bảo, thanh âm vẫn ôn hòa như gió xuân tháng ba, không có vẻ tức giận.
Tiền cược này quả thực là có hơi quá. Cố Hạnh Chi chợt bật cười, thở dài như chịu mệnh, bế Hoa Dương đi ra lầu các. *Xuất phát từ bài thơ “Ngày tháng tư của nhân gian”, tháng tư là tháng ý xuân đương rộ, vạn vật hồi sinh, tất thảy đều mới mẻ, hy vọng ngập tràn, sức sống dào dạt, thế nên tháng tư là mùa đẹp nhất nhân gian.Đôi chân trắng nõn mượt mà thò ra từ dưới làn váy, mũi chân hồng hào như hạt ngọc khẽ đong đưa qua lại dưới ánh trăng.
Nếu chẳng phải không có chút cơ hội sống nào, nói vậy hẳn sẽ không ai ngốc đến mức lấy tính mạng ra mà đấu đá. Tựa chiếc bánh đường ai kia thích ăn nhất.
Vậy nên, rốt cuộc vì sao Trần tướng lại cho rằng bản thân ông chắc chắn phải chết chứ? Lúc bấy giờ Cố Hạnh Chi nhanh tay lẹ mắt, thẳng tay vòng qua eo bế ngang nàng lên, cuối cùng cũng đưa nàng rời khỏi thành rào đỏ lung lay sắp đổ. Vừa mới còn thảnh thơi phe phẩy quạt, nghe như thế, Tống Dục lập tức nhảy dựng lên, nhướn cổ nói với Cố Hạnh Chi: “Ta đã hai mươi mấy rồi mới có được một chức quan, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than/730358/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.