۰ ????: ????? ۰
????: ?????
۰┈┈۰
Tiếng gõ mõ cầm canh vang vọng qua những ngọn nến đung đưa, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra bên cạnh để bảo vệ ngọn đèn đã tắt một nửa, Cố Hạnh Chi xoay người khép lại cửa sổ đang hé mở bên hiên.
Trong phòng sáng lên, trên bàn con, cái lư hương màu xanh mận trước kỷ trà đang toả ra mùi lê thoang thoảng trong căn phòng, khói trắng lượn lờ không ngừng, lướt qua mặt chàng như một dòng nước, như nét bút quanh co khúc khuỷu trên tờ giấy Tuyên Thành.
“Ưm!” Người nào đó chỉ lo nhìn lang quân dưới ánh đèn mờ mịt, ngòi bút đã dừng mà không biết phần kết đã chạy đến đâu.
Hoa Dương sầu não gãi đầu, nếu không phải vì thân phận của Yểu Yểu thì sợ là bây giờ nàng đã ném án thư đi, đốt hết đống giấy bút này.
“Không sao, làm lại.”
Người bên cạnh thì thầm, không hề có ý chê cười, chỉ đơn giản là ra lệnh.
Tên công tử bột này…
Hoa Dương âm thầm nắm chặt cây bút trong tay, chửi thầm nếu không phải chàng ra vẻ “Tiên giáng trần” dưới ánh trăng, đắc ý trước mặt nàng thì nàng cũng không đến mức phải viết chữ cả trăm lần mà chẳng làm vừa lòng chàng.
Nhưng nói đi nói lại thì ban đầu Hoa Dương lừa Cố Hạnh Chi dạy nàng viết chữ không ngờ nó sẽ như thế này.
Nàng yên lặng thở dài, tay trái đỡ cuốn [Gia quy Cố thị] dày bằng ba ngón tay ở trên đầu.
“Thẳng người, hai chân vững vàng.” Người bên cạnh lên tiếng, dùng cây bút lông sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than/730356/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.