Một người một ngựa tất nhiên sẽ đi nhanh hơn một đại đội, Thẩm Chiếu Độ cả đoạn đường thúc ngựa chạy như điện để đuổi kịp Thập Nhị Vệ lên đường trở về hoàng cung trước đó.
Cửa cung đã đóng kín, cho dù Thẩm Chiếu Độ là cận thần cũng không có lý do để vào cung, hắn ngay cả ngựa cũng không thèm xuống dứt khoát chờ bàn giao cấm quân hoàn tất sẽ lập tức trở về phủ.
“Hầu gia, xin dừng bước.”
Thẩm Chiếu Độ nghe thấy có người gọi mình, hắn liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy một tiểu thái giám nhìn khá quen mắt đi đến bên cạnh ngựa của hắn, cung kính cúi người bái kiến hắn: “Bệ hạ cho mời Hầu gia đến ngự thư phòng thương nghị quốc sự.”
Thẩm Chiếu Độ nhíu mày.
Đến khi ngồi lên bộ liễn, Thẩm Chiếu Độ ngẩng đầu nhìn dải trời đêm bị bức tường của hoàng cung chia cắt, bên phía cung điện u ám âm u, không biết có bao nhiêu oan hồn ẩn trốn trong đó.
Ngón tay của hắn gõ gõ lên tay vịn, không nhịn được thúc giục: “Nhanh lên một chút.”
Ra khỏi con đường yên tĩnh không tiếng động trong cung, ngự thư phòng đèn đuốc sáng choang đã ở gần ngay trước mắt. Thẩm Chiếu Độ bước xuống liễn, tiểu thái giám cả đoạn đường vẫn luôn đi theo tiến đến gần phía sau hắn, hỏi: “Có cần chuẩn bị đồ ăn cho Hầu gia không ạ?”
Thẩm Chiếu Độ dừng chân một chút, quay đầu lại nhìn cậu ta.
Tiểu thái giám nhỏ giọng nói: “Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850945/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.