Ngọn lửa đột nhiên bùng lên, Thẩm Chiếu Độ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần bị lửa thổi lên đốt cháy cơ thể rắn chắc, thậm chí cả khóe móng tay cũng bị cháy đen.
Lòng tự ái của hắn rất nặng và nó chi phối hắn, hơn nữa hắn chưa bao giờ hạ mình, trở thành một người có phong thái vô địch không có gì sánh được là một cách để hắn phô trương thanh thế, bởi vì hắn rất sợ người khác sẽ nắm được nhược điểm của hắn từ đó công kích hắn.
Không có khổ nạn nửa đời khổ nạn cũng không thể tôi luyện ra được tính tình thờ ơ không màng sự đời này, hắn sợ nghe thấy những lời chỉ chỉ trỏ trỏ của người khác, căm hận những kẻ coi thường hắn, chán ghét ánh mắt của bọn họ.
May mắn sao, bọn họ chưa từng thật sự tiếp xúc với tên nhóc ăn mày đó, không thật sự nhìn thấy tuổi thơ bẩn thỉu hôi hám của hắn.
Sự dơ bẩn và xấu xí của hắn chưa bao giờ là vì những vết sẹo này.
Năm trước khi lên mười, hắn không đi ăn xin ở Triệu Châu, mà ở phía Nam xa xôi của Kỳ Châu.
Những người ăn xin đầy đủ tay chân có thể ở bên đường xin ăn, nhưng phần lớn là những người già yếu bệnh hoạn không thể đi lại được.
Có chỗ dựa thì vẫn có thể sống tạm bợ trên thế giới này, nếu là kẻ yếu sẽ bị bỏ lại một mình, chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống từng chút một.
Hổ báo không ăn thịt lẫn nhau, nhưng thương tiếc thay người lại ăn thịt người.
Vì để không bị ăn thịt, Thẩm Chiếu Độ chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, trở nên ác độc, trở nên điên cuồng.
Dưỡng phụ của hắn là một nam nhân trung niên bị què một chân, mặc dù đi lại không nhanh nhẹn, nhưng được cái là sinh ra đã mạnh khỏe hơn người, hơn nữa ông có thể liều mạng vì miếng ăn, nên cũng không có ai dám bắt nạt hai phụ tử bọn họ.
Cho đến một ngày, trong phường của bọn họ không biết tại sao xuất hiện những người trở nên điên cuồng. Những người này biểu hiện đầu tiên sẽ là co giật liên tục và sùi bọt mép, đau buồn cười lớn, cuối cùng vồ vập khắp nơi cắn xé người khác, như thể bị quỷ nhập vào người.
Thẩm Chiếu Độ suýt chút nữa cũng bị những người này cắn.
Dưỡng phụ lo lắng bản thân cũng bị mắc căn bệnh nên đã đưa hắn rời đi ngay trong đêm, nhưng khi vừa mới đến biên giới của Kỳ Châu, ông đột nhiên phát bệnh, vồ lấy quân lính ở cửa thành không ngừng cắn xé.
Quân lính thấy vậy, hô hào nhau xông lên trong lúc giằng co đã chém chết ông ấy, sau đó ném ông vào bãi tha ma bên ngoài thành. Kể từ đó Thẩm Chiếu Độ đã không còn người để nương tựa.
Hắn ở lại Kỳ Châu, trở lại cái phường nơi mà hắn đã sống mười năm, nhưng cư dân xung quanh đó đã bị thiêu đốt chỉ còn lại đống đổ nát. Bước đi trong đống tro tàn thậm chí còn có thể mò ra được mấy bộ xương người cháy thành than.
Những người khác nói đây là báo ứng của đám ăn xin, mỗi tên ăn xin cả người đểu bẩn thỉu cứ như vậy đi tới đi lui.
Lúc rời khỏi phường đó, những người qua đường đã ném trứng gà rau thối nát vào người hắn, còn có người nhặt đá vụn bị cháy xém ném lên người hắn, bọn họ nói hắn bẩn, nói hắn xấu xí, hắn nên cùng bị thiêu chết với đám người ăn xin đó.
Sau khi hắn chạy trốn ra khỏi thành, hắn đi tới bên bờ sông, rửa sạch vết máu trên người và cả trên đầu, thay bộ y phục cũ hắn trộm được, rồi ôm đầu gối nhìn bản thân trong nước, từng câu từng câu nhắc nhở bản thân: “Mình không bẩn, mình không xấu.”
Kể cả khi máu chảy đầy mặt, tay chân hắn đầy vết sẹo xấu xí.
Hắn không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nghê, chỉ cao giọng phản bác: “Lúc nào ta nói bản thân xấu? Bổn hầu chức cao vọng trọng, trẻ trung tuấn mỹ.”
Thẩm Nghê ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người này còn chột dạ hơn cả mình, khóe môi nàng cong lên, tốt bụng nhắc nhở: “Còn không lật mặt nữa thì thịt sẽ bị cháy đấy.”
Thẩm Chiếu Độ tay chân luống cuống chuyển động gậy gỗ trong tay, thịt nai suýt chút nữa rơi vào trong đống lửa,
Lần này Thẩm Nghê không nhịn được cười nữa, lấy ra quả mâm xôi cuối cùng vào trong vạt áo ném cho hắn.
“Thẩm Chiếu Độ, thành thật một chút sẽ sống thoải mái hơn đấy.”
Quả dại nho nhỏ nhẹ nhàng rơi vào trong ngực hắn, mang theo hơi thở của mùa xuân cùng hơi ấm của nàng, len lỏi vào miệng lưỡi hắn, rơi vào xuống đáy lòng mềm mại của hắn.
*
Nghi thức cúng bái đến giữa trưa kết thúc, Thẩm Chiếu Độ phải dẫn binh đến cung nghênh trước khi Tiêu Loan trở về hành cung.
Lúc xuống núi trời bỗng đổ cơn mưa to, đường đi đầy bùn lầy, hai người trì hoãn mất một lúc, sau khi xuống ngựa Thẩm Nghê chỉ có thể tự trở về điện Dao Quang.
Hành cung vốn đã không có nhiều thị vệ bây giờ còn bị gọi ra trước cửa cung để nghênh giá. Trên con đường đi trong cung, nhịp bước chân của Thẩm Nghê chưa bao giờ thoải mái ung dung như vậy.
Khi còn là phi tử, ngay cả tư thế đi bộ từng cái nhấc chân đều có yêu cầu, nhanh một bước là mất đi lễ nghi phép tắc, chậm một bước là xuề xòa, bước sai cũng là đại tội.
“Thật sự là đã lâu không gặp rồi đấy, muội muội.”
Cuối tầm mắt, Thẩm Nghê thấy cái bóng của mình chồng lên bóng của một người khác, nàng lập tức lùi về sau hai bước, cúi đầu quỳ xuống.”
“Tham, tham kiến Hoàng, à không, Thái hậu nương nương…”
Mây đen trôi dạt đến bao phủ lấy hành cung, Thẩm Nghê nhìn thấy một bàn tay đang giơ ra trước mặt mình.
“Tỷ muội gặp nhau, cần gì phải làm đại lễ như vậy, mau đứng dậy đi.”
Nàng khẽ đáp lại một tiếng, cung nữ đứng bên cạnh Thẩm Họa lập tức tiến lên đỡ nàng dậy.
Thẩm Họa người được sắc phong làm Thái hậu giờ đây đã càng thêm ung dung nho nhã, trên đầu cài một bộ điểm thúy đầy đủ, bông tai ngọc lam khảm vàng, trên người là bộ áo sam long phượng đỏ rực tay áo được may viền vàng, khí thế bức người.
Thẩm Họa cũng đang đánh giá Thẩm Nghê, thấy nàng cũng khoác áo choàng lông cừu màu đỏ, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, dịu dàng nói: “Một mình muội ở trong điện Dao Quang cũng rất nhàm chán, không bằng qua điện Tử Vi ngồi với ta một lúc.”
Cho đến bây giờ đều là Thẩm Họa quyết định, Thẩm Nghê chỉ dám nghe theo, chờ đến khi Thẩm Họa xoay người rời đi, nàng mới đứng dậy đuổi theo.
Điện Tử Vi là nơi ở của Hoàng đế, Thẩm Họa có thể ở trong đó, điều này có nghĩa là Tiêu Loan đã chấp nhận nàng ta.
Thẩm Nghê không khỏi thở dài, thủ đoạn như vậy, cho dù không có Thành quốc công làm chỗ dựa, hậu cung cũng không có người nào có thể đánh bại được Thẩm Họa.
“Ta nhớ trước đây muội thích nhất là uống cửu khúc hồng mai, gần đây Hồ Châu cống hiến một lượng lớn cho bệ hạ, hôm nay muội có lộc ăn rồi.”
Thẩm Họa không ban cho Thẩm Nghê chỗ ngồi, cho nên nàng chỉ có thể đứng, run rẩy nhận lấy tách trà trên tay cung nữ.
Tách trà không có đĩa nhỏ lót bên dưới, nàng chỉ có thể cầm lấy miệng tách trà, nhưng chỉ như vậy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng đang cắn lấy đầu ngón tay mềm mại của nàng, giống như có một trăm cây kim đang thay phiên nhau đâm vào trong xương ngón tay của nàng.
“Ngày hoàng cung bị sụp đổ đó, tỷ đã phái tất cả nô tài trong cung Di Hoa đi tìm muội, đáng tiếc là không thu hoạch được gì.” Thẩm Họa khẽ xùy một tiếng, gạt lớp bọt trong tách trà qua một bên, “Ai gia còn tưởng rằng tỷ muội chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng giờ ai gia phải cảm tạ Thẩm đô đốc đã cứu muội ra ngoài.”
Thẩm Nghê sợ hãi quỳ xuống: “Nương nương, oan uổng quá. Chuyện xuất cung đều là bệ hạ tự mình an bài, còn có thánh chỉ làm chứng, không hề liên quan đến Thẩm Chiếu Độ.”
“Phải vậy không?” Ánh mắt Thẩm Họa rơi vào dấu vết lấm tấm sau cổ nàng, “Nhưng không phải muội đã thất thân với hắn sao?”
Thẩm Nghê chợt rụt cổ lại.
“Một ngày là cung phi, muội sinh ra đã là người của hậu cung, chết cũng là quỷ của hậu cung. Mất đi tấm thân trong sạch, cũng là làm mất mặt mũi của Hoàng thất và Thẩm gia, muội làm sao có mặt mũi đối diện với tiên đế đây, làm sao có mặt mũi tiếp tục sống trên đời!”
Nước trà bị lắc tràn ra miệng ly, mấy giọt nước chảy xuống bàn trà nhỏ trên giường La Hán.
“Nhưng mà…” Thẩm Họa nhíu mày, rồi lại bày ra dáng vẻ thản nhiên dịu dàng như thường ngày, “Muội là muội muội của ai gia, ai gia không có lý nào lại không bảo vệ muội.”
Một cái bàn thấp được dọn ra trước mặt nàng, trên đó đặt bảy quyển kinh Phật, giấy bút lông và nghiên mực.
Tất cả đều vô cùng quen thuộc.
“Tháng sau là sinh thần của tiên đế, muội chép hết [Kinh Pháp Hoa] này một lần, coi như để an ủi linh hồn của tiên đế, cầu xin sự tha thứ từ người.”
Cung nữ mặt không biểu tình đưa nghiên mực cho Thẩm Nghê: “Quý phi nương nương, xin mời.”
Thẩm Nghê cúi đầu, hai bàn tay đặt trên nền gạch lạnh lẽo dần dần siết chặt lại, phản kháng trong im lặng.
“Không muốn sao?” Thẩm Họa hừ lạnh một tiếng, “Hay là muộn muốn để cho thúc phụ biết, Thẩm gia chúng ta có tiện nhân dâm loạn hậu cung như muội!
“Muội…”
“Người đâu,“ Thẩm Họa lớn tiếng quát chặt đứt lời phản bác của nàng, “Truyền Chỉ huy sứ Triệu Châu Thẩm Chính Vinh.”
Thẩm Nghê lật đật cầm nghiên mực cung nữ đưa tới: “Muội chép, bây giờ muội lập tức chép.”
Thẩm Chiếu Độ nói không thể để nàng gặp mặt phụ thân, thật ra thì nàng cũng không muốn gặp.
Nàng là một tội nhân, thân là cung phu nhưng bản thân lại trở thành đồ chơi của loạn thần tặc tử, khiến phụ thân phụ mẫu nhục nhã, khiến cho tấm cửa nhất tộc Thẩm gia sụp đổ.
Một tội nhân như vậy, làm sao còn có mặt mũi đi gặp phụ thân đây?
Một ngày làm phi, cả đời làm phi, những xiềng xích ràng buộc kia nào có thể cởi ra.
Thẩm Nghê lết đầu gối về phía trước, đanh định nhỏ nước vào trong nghiên mực, cửa điện sau lưng bỗng vang lên tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Người nào cản ta sẽ phải chết!”
Thẩm Nghê nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, tấm cửa điện đang đóng chặt bị một cú đạp bật tung ra. Thẩm Chiếu Độ đứng bên ngoài cửa mặc một bộ mãng phục, tay cầm kiếm, ánh mắt lộ vẻ hung tàn, giống như La Sát đến từ địa ngục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]