Thẩm Chiếu Độ cả một đêm không trở lại điện Dao Quang, mặc mãng phục bị ướt hơn phân nửa dẫn đầu cấm quân chạy đến canh giữ trước cửa cung, nói một cách hoa mỹ thì là đi giám sát những thị vệ đang dần trở nên lười biếng mất cảnh giác. Cho đến ngày hôm sau khi nghi trượng của Hoàng đế xuất hiện, hắn mới phi người lên ngựa, chờ đợi xe ngựa của Thẩm Nghê đến.
Hành quân đánh trận mấy ngày mấy đêm không chợp mắt là chuyện bình thường, Thẩm Chiếu Độ đêm qua ngắm bầu trời đầy sao sáng cả một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi, hắn mặc mãng phục đeo kiếm bên hông cùng với gương mặt lạnh lùng ngồi trên con ngựa cao, tinh thần phấn chấn hơn bất kỳ ai.
Chỉ là trên gương mặt lạnh lùng kia ấn chứa vô số cảm xúc khó phát hiện.
Nếu không giết được Địch Quảng Ngọc, Hoàng đế nhất định sẽ gây khó dễ với hắn, hơn nữa Tiêu Loan biết được nhược điểm của hắn nằm ở đâu, muốn nắm thóp hắn là chuyện vô cùng dễ dàng, hắn nên đề phòng thế nào đây?
Xe ngựa của phủ Chiêu vũ hầu cuối cùng cũng lững thững chạy chậm tới, phu xe hỏi Thẩm Chiếu Độ có muốn lên xe ngồi không, hắn nhìn màn cửa dày cộp, lắc đầu tỏ ý không cần: "Một lát nữa ta phải tiến cung, ngươi lái xe cẩn thận vào, xảy ra chuyện gì thì lấy mạng ngươi ra cũng không đền nổi đâu."
Phu xe vội vàng gật đầu, nắm dây cương thật chặt.
Gió núi trong lành thổi bay một góc màn xe.
Thẩm Chiếu Độ không nhịn được quay đầu lại, nhưng hắn không nhìn thấy được gì —— Cũng không thấy được Thẩm Nghê đang bám cứng ngắc vào thành xe len lén nhìn hắn.
*
Không ngoài dự đoán, Hoàng đế vừa mới đặt chân đến địa giới của kinh thành, khẩu dụ cho truyền Thẩm Chiếu Độ vào trong đã lập tức tới.
Sau khi đuổi thái giám đi, Thẩm Chiếu Độ lại nhìn màn xe một cái, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì.
Hắn trút toàn bộ hờn giận lên người Bạch Đề Tuynh, roi ngựa vừa vung lên, cũng không nói câu từ biệt, giục ngựa phóng trên đường phố, lần nữa bỏ lỡ khoảnh khắc Thẩm Nghê vén màn xe lên.
Thẩm Nghê nhìn về phía bụi đường bay xa, sắc đỏ ửng trên người nàng cũng không vì chuyện này mà phai nhạt dần đi.
"Vị phu nhân này."
Ngay khi nàng đang nhìn đến thất thần, bên ngoài bỗng có người gọi nàng.
Thẩm Nghê cúi đầu, chỉ thấy bên dưới cửa sổ có một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang đi theo xe ngựa, trên người là bộ y phục vải thô áo gai nhưng lại không hề có một chút chật vật nào, tiên phong đạo cốt, thong thả không vội vã, không phải đạo trưởng của Trường Sinh thì còn có thể là ai đây?
Trên tay hắn ta cầm một xấp giấy báo nhỏ, giơ cao lên đưa cho nàng một tờ: “Ba ngày sau ở Đại giác tự có một buổi bố thí, nếu như phu nhân nguyện ý, có thể quyên góp chút y phục đồ dùng trang sức không dùng nữa làm thiện tích đức.”
Thẩm Nghê không bảo phu xe ngừng, vươn tay ra nhận lấy tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy báo này không dùng kỹ thuật in, mà được viết bằng thể chữ rồng bay phượng múa, xuất trần thoát tục.
Đôi môi đỏ mọng của nàng cong lên, gật đầu với đạo trưởng: “Ta biết rồi.”
*
Lúc trở về kinh thành chậm rãi hơn so với khi khởi hành đi, Thẩm Chiếu Độ chờ bên ngoài cửa cung từ khi màn đêm buông xuống cho đến khi mặt trăng lên cao treo lơ lửng trên bầu trời, cuối cùng cũng đợi được đến khi thái giám đến truyền lời.
Hắn đã dự liệu được kết quả sẽ như vậy, chỉ là hắn có chút bất ngờ Tiêu Loan vẫn không quá tuyệt tình, hắn ta vẫn cho thái giám khiêng bộ liễn tới.
Tiêu Loan ở trong ngự thư phòng thay long bào ra, chỉ mặc một bộ điệp tử* đen tuyền, ngồi trên long ỷ, dáng vẻ lười biếng quan sát Thẩm Chiếu Độ đang ôm quyền hành lễ.
“Ngươi và trẫm vào sinh ra tử nhiều năm, đối đãi chân thành với nhau, không cần phải nói nhiều lời nông sâu nhảm nhí.” Tiêu Loan cũng không bảo hắn bình thân, đi thẳng vào vấn đề, “Trẫm không ngại nói thật cho ngươi biết, chuyện giết hay không giết Địch Quảng Ngọc, trẫm để ngươi đi giết ông ta chẳng qua chỉ là muốn thử ngươi một chút, kết quả…”
Tiêu Loan cười nhạt một tiếng, ném mạnh tấu chương xuống: “Trẫm thật sự đã đánh giá thấp sự si tình của ngươi.”
Thẩm Chiếu Độ không nói gì, hắn không có lời gì để nói, sai chính là sai, hắn khinh thường việc biện minh cho tội lỗi của mình.
“Bộ đồ mãng phục trên người ngươi, là bộ mãng phục đầu tiên trẫm ban phát, cũng là bộ duy nhất.” Tiêu Loan mệt mỏi nhìn người đang cúi rạp người trên đất, “Nếu có một ngày Thẩm Nghê nói muốn giết trẫm, có phải ngươi cũng sẽ ra tay?”
Hành thích vua là đại tội, thậm chí đến việc nói ra thôi cũng đã là tội.
“Bệ hạ lo lắng quá rồi.” Thẩm Chiếu Độ vẫn không đứng lên, “Nàng sẽ không bao giờ làm như vậy.”
“Không ai dám nói chắc chuyện gì, đến cả trời còn không thể.”
Thẩm Chiếu Độ quá mạnh mẽ quá tàn nhẫn, không ai có thể khống chế được hắn và sẽ là rất mạo hiểm khi dùng hắn, mà kể cả khi hắn bị người khác kiểm soát, thì ngay cả bản thân Thẩm Chiếu Độ cũng không có năng lực tự chủ, người khác sao có thể không run sợ đây?
Tiêu Loan từng bước ép sát lại gần, không chịu nhượng bộ.
“Bệ hạ muốn thần chuộc tội thế nào?”
Chình là vì bọ họ đối xử chân thân với đối phương, nên hai người có thể nhìn thấy được tâm tư suy nghĩ của đối phương.
Tiêu Loan đang chờ câu này của hắn, hắn ta ung dung nói: “Ngươi là Đô đốc, không phải sát thủ cấp thấp, trẫm cũng không thể để cho ngươi luôn phải làm những chuyện bẩn thỉu như này được.”
Hắn ta chắp hai tay sau lưng đứng thẳng người dậy, tạm thời thu lại uy nghiêm, giống như hắn chỉ là Tĩnh vương gia đang trò chuyện vui vẻ với tướng sĩ ở trong doanh trại.
“Để Thẩm Nghê giao thánh chỉ ra, tất cả những chuyện hôm nay trẫm sẽ không nhắc đến nữa.”
Quả nhiên Tiêu Loan vẫn luôn nuôi suy nghĩ này.
Thẩm Chiếu Độ mặt không cảm xúc từ chối: “Không thể được.”
Nội dung đạo thánh chỉ kia của Thẩm Nghê hắn cũng đã đọc qua rồi, đơn giản chỉ là những lời nhục mạ khiến người ta nghe mà ê răng thôi. Tiêu Loan muốn có được nó, chẳng qua là muốn sửa đổi thành chiếu thư truyền ngôi, rồi để Thẩm Nghê tự mình tuyên bố, việc này sẽ khiến nàng trở thành đối tượng bị chỉ trích, bị thiên hạ chỉ chỏ chửi rủa.
Cho dù hắn phải liều cái mạng rách này thì cũng sẽ không để Thẩm Nghê phải chịu loại chuyện ủy khuất như vậy.
“Thần đã nói rồi, khẩu dụ có thể ngụy tạo. Người sắc phong Thẩm Họa làm Thái hậu không phải là vì muốn nàng ta ra mặt nói dối, để cho nàng ta trở thành con chim đầu đàn sao?”
Thái hậu và Hoàng hậu không giống nhau, Thái hậu không những có thể đại diện cho tiên đế, mà còn có thể tham chính, một câu “Tuyệt không phải đoạt vị bất chính” của nàng ta có tác dụng hơn bất kỳ điều gì khác.
Thẩm Chiếu Độ giễu cợt: “Trước khi chất vấn thần, không bằng bệ hạ đặt tay lên ngực tự hỏi xem bản thân còn có thể nắm được đại cục không.”
Tiêu Loan bị đâm trúng chuyện đáng hổ thẹn nhất nằm dưới đáy lòng hắn lúc này, hắn ta nổi cơn thịnh nộ đến tím cả mặt: “Thẩm Chiếu Độ, ngươi lạm quyền rồi đấy.”
“Thẩn chỉ là đang nhắc nhở bệ hạ, đừng quên năm đó lúc chúng ta uống rượu ở trên núi Sa, lý tưởng hào hùng của người.” Thẩm Chiếu Độ lần nữa chắp tay, “Nếu như bệ hạ có lòng nhưng không nhẫn tâm ra tay, thần có thể vì người loại bỏ mọi trở ngại trên con đường của người.”
"Ngươi!"
Tiêu Loan đang định lên tiếng, Thẩm Chiếu Độ đã đứng dậy sải bước ra ngoài ngự thư phòng.
Hắn ta tức giận vỗ bàn: “Quách Phong, lập tức triệu người của Trấn Phủ Ti vào cung, dẫn người đến phủ Chiêu vũ hầu áp giải Thẩm Chiếu Độ vào trong Chiêu ngục!”
*
Trong hoàng cung đang giương cung bạt kiếm, ngay cả ánh nến nằm trong đèn lồng cũng phải thu mình lại cháy liu riu, như thể sợ mình sẽ soi ra bí mật cố ý chôn giấu nào đó.
Mà bên phía phủ Chiêu vũ hầu, lại là một khung cảnh yên bình tĩnh lặng.
Thẩm Nghê không lập tức tiêu hủy tờ báo nhỏ đi ngay, sau khi ăn xong nàng ngồi bên mép giường nhìn mấy rương hành lý mang từ trong đạo quán về —— Nơi này trước kia bày biện đủ loại đồ trang trí khoa trương, vì để nhường chỗ cho nàng, Thẩm Chiếu Độ đã rời toàn bộ những món đồ đó ra ngoài.
Chưa đầy một tháng, phủ đệ của hắn dường như trở thành của nàng.
Tu hú chiếm tổ chim khách.
Nàng đứng dậy đi đến trước một trong những cái rương đó rồi mở ra, bên trong có một vài kiện vải kiện tơ lụa thượng hạng đủ loại màu sắc, chỉ duy nhất là không có màu đỏ.
Nhắc đến chuyện này, trước khi tiến cung, màu sắc nàng thường xuyên mặc nhiều nhất lại chính là màu đỏ.
Sau khi lấy hết y phục ra, một cuộn giấy màu vàng sáng bị vướng kéo lên theo rồi rơi trở lại trong rương, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Thẩm Nghê đặt y phục lên trên chiếc rương ở bên cạnh, cúi người mặt cuộn thánh chỉ bị che mất một nửa.
“Mẫn Mẫn thê tử của ta, nhìn chữ như gặp mặt…”
Đạo thành chỉ này không giống như một chiếu thư, mà nó giống như một bức thư hơn, lưu luyến tràn đầy tình cảm, như thể muốn bày bỏ hết tất cả tình ý.
Nàng một lần nữa mở thánh chỉ ra, vẫn là những dòng chữ đó, bảo ấn sáng người, tơ lụa mềm mại, nhưng cho dù có nhìn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khơi dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào, thậm chí dường như còn đọc ra được một chút cảm giác phù phiếm.
Những lời nói tình nghĩa sâu nặng như vậy, tại sao ngay cả dũng khí tham sống sợ chết để ở bên nàng Tiêu Linh cũng không có?
Lúc còn ở đạo quán, mỗi đêm nàng đều lấy thánh chỉ ở trong rương ra đọc một lần, đặt thánh chỉ ở bên gối cùng nàng vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Khi nàng đang định cuộn thánh chỉ cất lại chỗ cũ, bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, Thẩm Chiếu Độ hùng hùng hổ hổ sải bước vào trong nội điện, giọng nói âm trầm đầy uy lực: “Mang chậu lửa đến đây.”
Hắn đi rất nhanh, Thẩm Nghê không kịp bỏ đồ vào trong rương gỗ, vội vàng giấu thánh chỉ ra phía sau lưng.
“Đưa cho ta.”
Thẩm Nghê không nói gì, dưới ánh mắt âm u của hắn, nàng kiên địch lùi về phía sau: “Đưa, đưa cái gì?”
Thẩm Chiếu Độ không nói nhiều lời thừa thãi với nàng, nhanh tay mạnh mẽ tiến lên một tay đã cướp được cuộn thánh chỉ trong tay nàng, bàn tay hắn nắm chặt nổi đầy gân xanh, giống như muốn bóp nát cái ống trục ngọc bích đó.
“Thẩm Nghê, nàng đừng tưởng rằng có thể lừa được ta.”
Biểu cảm của hắn âm trầm phức tạp, giơ tay lên ném thánh chỉ vào chậu lửa trên tay thị nữ đang bưng vào trong phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]