“Thẩm Chiếu Độ!”
Thẩm Nghê vội vàng tiến lên, lập tức bị một cánh tay cường tráng mạnh mẽ ôm chặt lấy.
“Nàng không cần tay nữa à?”
Lụa dễ bắt lửa, trong phút chốc ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, suýt chút nữa còn đốt cả mái tóc buông xõa của thị nữ.
Nhưng mà tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, thánh chỉ màu vàng sáng bị ngọn lửa nuốt chửng nhanh chóng trở thành màu trầm tối, tường vân tiêu tán, hạc tiên kêu gào, hòa thành tro bụi.
Cho đến khi ngọn lửa dịu lại, Thẩm Chiếu Độ giơ tay lên cho thị nữ lui xuống, cánh tay vẫn chưa kịp buông xuống đã bị Thẩm Nghê ở trong ngựa há miệng cắn một cái.
“Nàng vẫn không thể quên được hắn ta sao?” Năm ngón tay hắn bóp cằm Thẩm Nghê, khóe mắt nhìn thấy rương gỗ trống trơn cùng một chồng y phục chỉnh tề đặt bên cạnh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo như vực sâu không đáy.
“Người đâu!” Hắn đạp đỏ rương gỗ đang mở toang, “Mang toàn bộ những cái rương này ra ngoài đốt hết!”
Thẩm Nghê vung tay lên cho hắn một cái tát, âm thanh vang dội khiến gã sai vặt đang định bước qua cánh cửa bị dọa sợ rụt chân về.
“Ngươi điên đủ chưa?” Bàn tay Thẩm Nghê đau rát, còn trên một bên mặt bị đánh của Thẩm Chiếu Độ in hằn rõ năm dấy ngón tay.
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu như không có sự đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850887/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.