Trong ký ức của Thẩm Nghê, nàng rất ít khi bị bệnh, cho dù là có chạy nhảy khắp nơi cũng không thấy va chạm hay bầm dập gì.
Nhưng vào một buổi sáng sớm năm nàng mười lăm tuổi, nàng đột nhiên bị mù.
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, khi nàng tỉnh lại trước mắt nàng là một mảng hư vô, không có màu sắc cũng không có ánh sáng, nhưng lại không phải màu đen, chỉ là một khoảng trống bao la vô tận.
Nàng suy sụp hét lớn, ngã xuống dưới giường trong sự hoảng loạn, đầu đập xuống đất hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại ánh mắt vẫn chưa khôi phục, nàng khóc đến mức ruột gan đứt thành từng khúc, ông trời dường như đang gom góp hết mười lăm năm bệnh tật trả lại cho nàng.
Danh y như nước chảy mây trôi ra vào Thẩm phủ, bất kể là người từ Triệu Châu hay từ Kinh Sư, là người trong giang hồ hay là người từ trong cung, không một người nào có thể chẩn đoán được Thẩm Nghê mắc bệnh gì.
Ba tháng trôi qua, bệnh tình của Thẩm Nghê không hề có chút khởi sắc nào, trước mắt nàng vẫn là một mảng hư không.
Cũng may nàng là một người lạc quan, sau mấy ngày suy sụp, nàng đứng dậy bước ra từ trong tuyệt vọng, nghe theo lời đề nghị của các đại phu, ra ngoài phơi nắng nhiều hơn bổ sung thêm dương khí.
Vốn dĩ Thẩm Nghê đã chuẩn bị xong xuôi tâm lý sẽ bị mù cả đời này, nhưng vào đêm trước lễ đoan ngọ năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850882/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.