Trán Thẩm Nghê bị đập thành hai cục u sưng to, lúc nha hoàn đi đun nước tiện đường luộc cho nàng hai quả trứng, ngay cả chườm nóng đụng một chút thôi cũng khiến nàng đau đến mức hít hà liên tục.
"Tên nhóc ăn mày này đúng thật là quá đáng, không hiểu có ơn tức báo là gì thì cũng thôi đi, bây giờ còn lấy oán trả ơn."
Liêu phòng cách âm không tốt lắm, Thẩm Nghê có thể nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng từ bên phòng sát vách, ánh mắt trông có chút trống rỗng hơi cong lên: "Giống như một con mèo nhỏ vậy, rất đáng yêu."
Sau khi tiểu hài tử vô tình đẩy ngã nàng, hốt hoảng luống cuống bò dậy khỏi mặt đất, muốn đưa tay ra đỡ nàng, nhưng thấy nha hoàn nhanh hơn cậu một bước đã tiến lên đỡ thì lại mất tự nhiên thu tay lại.
Nếu có thể nhìn thấy rõ gương mặt cậu, trên đó nhất định đã đỏ bừng một mảng như rạng mấy ráng chiều.
Mới vừa nói xong, trước cửa xuất hiện một bóng dáng gầy gò.
Thẩm Nghê cầm đèn lên soi, dưới ánh trăng soi sáng, tiểu hài từ quần áo xốc xếch, quả đầu tổ quả đã không thấy đâu nữa, chỉ còn cái đầu tròn trịa trọc lóc. Nàng vừa mới bật cười một tiếng, tiểu hài tử lập tức nổi giận đùng đùng quay đầu muốn rời đi.
"Chờ một chút!" Nàng ngoắc ngoắc gọi cậu trở lại, vỗ vỗ cái gối nhỏ bên cạnh, "Trời bên ngoài tối om lại còn nhiều muỗi, ngủ ở đây không phải tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850880/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.