Thẩm Nghê không có chút hứng thú nào với tên thủ lĩnh loạn thần làm việc bất chính nhiều lần hãm hại nàng này, chỉ đưa tay lên cột chắc lại vạt áo cho Thẩm Chiếu Độ: “Mặc dù ta khinh thường những việc hắn ta làm, nhưng dù gì cũng đi diện thánh, vẫn phải ăn mặc đứng đắn một chút.”
Thẩm Chiếu Độ khom người xuống tận hưởng sự chăm sóc của nàng, không ngờ sửa sang lại đến vị trí trên vai, Thẩm Nghê đột nhiên dùng ngón tay cái ấn mạnh lên vết thương do bị kiếm đâm của hắn. Khiến hắn đau đến mức không nhịn được hét lên một tiếng thảm thiết, nước da vẫn hồng hào lập tức trở nên tái nhợt.
“Nàng mưu hại phu quân à!”
Thẩm Nghê nghe hắn nói năng linh tinh, càng cảm thấy mình làm đúng, cố ý nhéo gò má nhợt nhạt của hắn: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi như vậy đi gặp hắn, hắn sẽ không làm khó ngươi quá.”
*
Sau khi đuổi Thẩm Chiếu Độ với vẻ mặt ấm ức đi, Thẩm Nghê trở lại trong phòng thu dọn bình thuốc.
Tờ mật thư định gửi đi Mạc Bắc tùy tiện nằm trên án thư, chỉ một một thanh chắn giấy đè lên, không hề có chút phòng bị nào với nàng.
Nàng bước tới cầm tờ giấy lên, nét chữ của Thẩm Chiếu Độ đẹp hơn so với tưởng tượng của nàng gấp hàng ngàn hàng trăm lần.
Thể chứ hắn luyện là chữ thảo, nét chữ uốn lượn nơi đầu bút như tuấn mã thoát khỏi giây cương, khoa trương ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850872/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.