Sau khi tiễn hai tôn đại thần rời đi, Thẩm Chiếu Độ lết cái thân mệt mỏi trở lại Trạc Anh đường, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nghê đang đóng con dấu hắn đặt trong ngăn kéo nhỏ.
“Ấn soái tướng quân mà nàng cũng dám sờ vào, thật là to gan.”
Thẩm Nghê đang cầm một con dấu riêng, thấy hắn lại muốn tới ôm mình thì xoay người định ấn ba chữ “Thẩm Chiếu Độ” lên trán hắn.
“Đồ quan trọng như vậy mà ngươi dám để lung tung, nếu như vừa rồi Thẩm Họa tiến vào thì phải làm sao đây?”
Đây là nguyên nhân thứ hai khiến nàng dám ra tay, sợ mật hàm của Thẩm Chiếu Độ bị phát hiện —— Đô đốc ở kinh thần liên lạc thư tín với bên ngoài, dễ phạm vào nghi kỵ của đế vương, đây là trọng tội, nàng không thể không đề phòng.
Thẩm Chiếu Độ mặc cho nàng ấn, dù sao người hắn muốn ôm cũng ôm được rồi, còn lười biếng vùi đầu vào trong mái tóc đen của nàng: “Ta biết nàng sẽ bảo vệ ta mà.”
Lại còn rất tự tin đấy.
Thẩm Nghê ấn cộp cộp lên mu bàn tay hắn hai cái, xong rồi lại thấy đau lòng, tự mình buồn bực xoa xoa mực đỏ trên tay hắn: “Khi nào ngươi xuất chinh?”
“Cũng không nhất định phải đi.” Hắn trở tay nắm lấy ngón tay dính đỏ của Thẩm Nghê, “Ba ngày tới là trận chiến sự đầu tiên, nếu Hạ Hồng đánh thắng, ta sẽ lại ở kinh thành, nếu như bại trận…”
Thẩm Nghê quay đầu lại, hắn cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than-duoi-vay/2850870/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.