Chương trước
Chương sau
Sau khi tiễn hai tôn đại thần rời đi, Thẩm Chiếu Độ lết cái thân mệt mỏi trở lại Trạc Anh đường, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nghê đang đóng con dấu hắn đặt trong ngăn kéo nhỏ.


“Ấn soái tướng quân mà nàng cũng dám sờ vào, thật là to gan.”


Thẩm Nghê đang cầm một con dấu riêng, thấy hắn lại muốn tới ôm mình thì xoay người định ấn ba chữ “Thẩm Chiếu Độ” lên trán hắn.


“Đồ quan trọng như vậy mà ngươi dám để lung tung, nếu như vừa rồi Thẩm Họa tiến vào thì phải làm sao đây?”


Đây là nguyên nhân thứ hai khiến nàng dám ra tay, sợ mật hàm của Thẩm Chiếu Độ bị phát hiện —— Đô đốc ở kinh thần liên lạc thư tín với bên ngoài, dễ phạm vào nghi kỵ của đế vương, đây là trọng tội, nàng không thể không đề phòng.


Thẩm Chiếu Độ mặc cho nàng ấn, dù sao người hắn muốn ôm cũng ôm được rồi, còn lười biếng vùi đầu vào trong mái tóc đen của nàng: “Ta biết nàng sẽ bảo vệ ta mà.”


Lại còn rất tự tin đấy.


Thẩm Nghê ấn cộp cộp lên mu bàn tay hắn hai cái, xong rồi lại thấy đau lòng, tự mình buồn bực xoa xoa mực đỏ trên tay hắn: “Khi nào ngươi xuất chinh?”


“Cũng không nhất định phải đi.” Hắn trở tay nắm lấy ngón tay dính đỏ của Thẩm Nghê, “Ba ngày tới là trận chiến sự đầu tiên, nếu Hạ Hồng đánh thắng, ta sẽ lại ở kinh thành, nếu như bại trận…”


Thẩm Nghê quay đầu lại, hắn cúi đầu hôn một cái thật kêu lên mặt nàng, hai cánh tay càng siết chặt hơn: “Đây là lần đầu tiên ta hy vọng ông ta có thể đánh thắng đến như vậy.”


Hạ Hồng chiến thắng đối với hắn không có chỗ tốt, binh quyền không lấy lại được, uy tín bị giảm sút, điều này cũng chứng minh với Tiêu Loan rằng Thẩm Chiếu Độ hắn không phải không thể thay thế được.


Mùi vị của quan to chức lớn hắn còn chưa nếm đủ, làm sao có thể hy vọng Hạ Hồng thắng?


Hắn là một người ích kỷ, nói chuyện thiên hạ chúng sinh đối với hắn chỉ là vô dụng, bởi vì người người trong chúng sinh chưa bao giờ cho hắn một chút ngọt ngào nào.


Ngoại trừ Thẩm Nghê.


Hắn có thể làm tất cả mọi thứ vì Thẩm Nghê.


*


Ngọn lửa chiến tranh vẫn đang rực cháy, không chỉ những bức thư gửi về gia đình đáng giá ngàn vàng, mà những bức thư mật báo gửi ra tiền tuyến cũng khó khăn như nhau.


Sau nửa tháng chìm trong bóng tối, quân báo khẩn cấp từ tám trăm dặm cuối cùng cũng đến được long án trong ngự thư phòng, sau đó bức thư được gửi đi từ binh bộ trong cung, đến phủ Tả Hữu đô đốc và phủ Chiêu vũ hầu.


Khi mật hàm được đưa đến phủ Chiêu vũ hầu, Thẩm Chiếu Độ đang định đưa Thẩm Nghê đến Đồ Nam các trong nhà mình để đọc kinh.


Đồ Nam các có trần nhà cao với khung hình lục giác, ban đầu đây vốn là tàng thư các của Tiêu Loan, sau khi Thẩm Chiếu Độ dọn vào đã ném trả lại toàn bộ sách của Tiêu Loan vào trong hoàng cung. Phía Tây hắn cất giữ sách kinh phật, phía Đông treo đao kiếm, vừa bước vào cửa cảm giác bức bách như dời núi lấp biển ập tới.


Thẩm Nghê đã lật nát những quyển kinh điển của tam gia Nho Thích Đạo, nên đã không còn hứng thú nữa, nàng vừa vào cửa Đồ Nam các đã đi thẳng về phía Đông.


“Đừng đụng vào.”


Thẩm Nghê đang định cầm một thanh kiếm màu nâu lên thì Thẩm Chiếu Độ đi theo sau tiến lên nắm lấy bàn tay đang đưa ra trước của nàng.


Nàng cho rằng mình quá đường đột, ai ngờ Thẩm Chiếu Độ tự mình gỡ thanh kiếm ở trên kệ gỗ xuống, ngăn nàng ở phía sau lưng mình rồi mới rút trường kiếm ra, sau đó xoay người lại đưa đến trước mặt nàng.


“Thanh kiếm này đã giết vô số kẻ địch, đến nay chém sắt như chém bùn, nàng chưa từng dùng nó, dễ bị kiếm khí và sát khí gây thương tích.”


Thẩm Nghê thấy hắn không có ý định đưa cho mình cầm, nàng khom người nhìn xuống, thấy đôi mắt của mình phản chiếu lên lưỡi kiếm sáng bóng lạnh lẽo, rõ ràng đến như có thể soi gương được.


“Ta còn tưởng mình sẽ nhìn thấy một thanh kiếm đầy lốm đốm màu đỏ nâu chứ.”


“Sáng chói chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, vạn vật rồi sẽ đi về với mục nát suy tàn.”


“Phàm chỗ nào có tướng thì đều là huyễn hóa.” Thẩm Nghê mỉm cười nói tiếp câu của hắn, “Vừa vặn giải thích được quyển [Kinh Kim Cương] trưng trên bức tường phía Đông kia.”


Thẩm Chiếu Độ tra kiếm vào vỏ, đặt lại lên kệ gỗ, Thẩm Nghê không chịu buông tha cơ hội trêu chọc hắn, nàng chọc chọc lồng ngực hắn: “Thẩm đô đốc đọc thấu kinh thư, nhưng lại không ngộ ra được cách buông bỏ chấp niệm như thế nào, thật thẹn với Phật tổ.”


Hắn không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại nắm lấy tay Thẩm Nghê đặt bên môi: “Điều đó có nghĩ là Phật tổ không thể độ được thế nhân, cho nên ta mới hoàn tục.”


Cái miệng lại tạo nghiệt này.


Thẩm Nghê nắm năm ngón tay lại thành quả đấm, khẽ đấm một cái: “Nói bậy nữa là phạt ngươi một ngày không được phép nói chuyện.”


Cửa sổ đóng chặt bị một cái gõ nhẹ nhàng vang lên, ba tiếng ngắn ngủi, nếu không chú ý sẽ bỏ lỡ qua nó.


Đây là ám hiệu hắn đã hẹn trước với ảnh vệ, có tin tức từ biên giới.


Hắn buông tay Thẩm Nghê ra đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra một cái, một ống trúc nho nhỏ thuận thế rớt xuống.


Khi hắn đang định mở ra, một loạt tiếng bước chân vội vã hỗn loạn từ xa vọng lại, rồi đột ngột dừng lại sau một tiếng “Bịch”, một gã sai vặt giơ cao quân báo không biết vấp phải cái gì, đâm sầm vào ngưỡng cửa.


“Hầu gia, có thư từ trong cung, là tin chiến sự từ biên cương.”


Thẩm Chiếu Độ bỏ ống trúc vào trong ống tay áo, hắn bước nhanh tới cầm lấy quân báo mở ra xem.


Thẩm Nghê thấy biểu cảm của hắn đột nhiên kiên quyết như vậy, nàng thầm nghĩ không ổn, vội vàng bước tới: “Sao thế?”


Bàn tay siết lấy bức thư run rẩy không ngừng, ngay cả móng tay cũng bị bóp mạnh trắng bệch cả một mảng, tờ giấy phẳng phiu bỗng nổi lên những nếp nhăn gợn sóng, dần dần rách thành hai mảnh.


Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng, khí huyết trong cơ thể dâng trào không còn khống chế được nữa, mạnh mẽ đánh thẳng vào trái tim hắn.


“Phụt.”


“Thẩm Chiếu Độ!”


Máu tươi phun ra bắn tung tóe trên tờ giấy trắng mực đen, Thẩm Nghê vội vàng ôm lấy hắn đang lảo đảo sắp ngã xuống: “Người đừng dọa ta, mau gọi đại phu, còn cả ma ma tới nữa, đi nhanh!”


Gã sai vặt lăn một vòng chạy xuống thềm đá xông thẳng ra cửa sau.


May là đang đứng ở trước án thư, Thẩm Chiếu Độ chống một tay trên mép bàn, giúp Thẩm Nghê ổn định lại vì đỡ lấy hắn mà suýt chút nữa ngã uống.


Trái tim âm ỉ đau vẫn còn đang đập kịch liệt với nhịp độ gấp gáp, máu tanh từ tận sâu trong cổ họng không ngừng trào lên, khi hắn má miệng, dòng máu đỏ đậm đặc lã chã chảy xuống, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.


“Đỡ ta qua đó ngồi một chút.”


Ngón tay hắn chỉ về phía ghế thái sư ở phía sau, khi mở miệng nói chuyện lại có giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống bàn tay và ống tay áo sạch sẽ của Thẩm Nghê.


Thẩm Nghê biết mình không thể ngã xuống, khó khăn đỡ Thẩm Chiếu Độ đi tới sau án đến trước ghế thái sư, nàng đi vòng qua sau lưng hắn cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống.


“Còn có chỗ nào khó chịu không?” Vừa mở miệng, nàng mới phát hiện giọng của mình nghẹn cả lại, còn chưa nói được mấy chữ trong mắt đã nổi lên một tầng sương mù dày đặc.


“Nàng khóc cái gì chứ, không chết được đâu.”


Sau khi ngồi xuống, ca giác muốn trào ngược lên từ cổ họng dần dần dần bị hắn đè xuống, hắn mệt mọt khoác tay lên tay vịn ghế lần tìm ống tay áo của Thẩm Nghê, từng chút từng chút một kéo lại, cho đến khi chạm vào bàn tay lạnh như băng của nàng.



“Nàng sợ sao?”


Thẩm Nghê ôm lấy hắn từ phía sau, rõ ràng bản thân lạnh đến run cả lên, nhưng vẫn muốn truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho hắn.


“Ta không sợ.” Nàng trở tay dùng sức nắm chặt những ngón tay đang thăm dò của hắn, “Chỉ cần ngươi không sao, ta không sợ hãi điều gì hết.”’


Nàng nói xong thoáng khựng lại một chút, ngoài việc tự khiến bản thân kinh ngạc thì nàng cũng không có lời nào phủ nhận điều đó, chỉ áp sát mặt lại gần hắn hơn.


Quân báo vẫn nằm trong tay Thẩm Chiếu Độ, mặc dù đã bị máu đỏ tươi thấm ướt hơn phân nửa, nhưng hai chữ “Hy sinh” kia vẫn rất rõ ràng.


“Hạ Hồng phán đoán sai, đánh một trận thảm bại, dẫn đến cái chết của phó tướng của ta. Là Hạ Hồng đã hại hắn chết!”


Thẩm Chiếu Độ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại là một ngày tươi sáng, những chú chim hỷ tước đang nhảy nhót trên cành cây, mà giọng khàn đi vì tức giận của hắn lại khiến cho người ta cảm thấy như đang ở trong mùa thu đau khổ se lạnh.


“Lưu Dực đã dùng thân mình cứu ta một mạng.”


Hắn kéo thẩm Nghê vào trong ngực, vùi đầu vào trong lòng nàng, hai cánh tay siết chặt: “Khi đó ta mới vừa được thăng chức làm Thiên Hộ, bị một vài tiểu nhân ghen ghét đâm lén sau lưng, Lưu Dực đã giúp ta cản lại nhát kiếm đó, là ở ngay chỗ này.”


Hắn đặt tay lên nên mềm mại của Thẩm Nghê, không hề có chút dục vọng, như thể hắn chỉ mượn nàng để bắt lấy một số thứ sắp biến mất.


Cảm giác ướt át thấm vào đầu vai Thẩm Nghê, bàn tay đặt trên lưng Thẩm Chiếu Độ của nàng cứng đờ, nàng chậm rãi vuốt ve xoa dịu bờ lưng bỗng căng cứng của hắn.


Hắn sợ.


Không phải sợ hãi cái chết, mà sợ người đến người đi, cuối cùng hắn vẫn chỉ có một mình.


Khó trách hắn không hiểu thấu sự huyễn hóa.


Hắn không hiểu thấu, không phải hắn không có bộ đầu óc to lớn, chỉ là hắn một mình thang lang trên cõi đời này quá lâu, muốn cố gắng nắm chặt tất cả những gì muốn có được, lấy đó để chứng minh sự tồn tại của bản thân.


“Thẩm Chiếu Độ.” Nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, giang hai cánh tay ôm hắn chặt hơn: “Ta sẽ luôn ở đây.”


Lúc được nàng ôm chặt, tấm lưng rộng lớn của Thẩm Chiếu Độ lần nữa căng lên, tựa như sợ bản thân sẽ thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này, hắn từ trong lòng nàng ngẩng đầu lên, nóng lòng muốn thử, nhưng lại không dám tiến lên.


Nàng nhắm mắt lại, rướn người lên nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại của hắn một dấu ấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.