🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Kết quả liền được công bố,mười người tiếp theo sẽ được vào vòng trong sẽ là người thắng cuộc,ở vòng này Nam tử bí ẩn giải quyết vẫn nhanh gọn lẹ, không một chỗ dư thừa,vòng này nàng lại đối đầu với Bạch Kính.

Trên khán đài nàng ung dung nâng mắt nhìn Bạch Kính đầy tự tin, tiếng hô trận đấu bắt đầu liền vang lên,nàng chậm rãi tiến bước về phía Bạch Kính,từng bước nàng như đang đi diễu hành,ung dung không chút phòng bị, nàng tiếp cận lại Bạch Kính,sau đó nhắm tới tai của Bạch Kính,mở miệng thì thầm

" Nếu huynh nhận thua,ta ngay lập tức giao Tiểu Bạch cho huynh,trong vòng 3 ngày"

Nàng vừa dứt lời liền nở nụ cười tà mị,câu nói của nàng đánh thẳng vào trái tim của Bạch Kính, chàng ta ngay lập tức dơ tay mạnh mẽ nói:" Ta nhận thua"

Dưới sự tò mò rôn rả bên dưới,không ai có thể đoán được nàng và Bạch Kính vừa nói câu gì,tất cả không ngừng suy đoán.

Ở vòng tiếp theo một đối thử của nam tử bí ẩn đã lên tiếng chịu thua ngay lập tức,nam tử bí ẩn vừa nhíu mày,lập tức tất cả đã nhận thua,chỉ còn duy nhất mình nàng

Khoảng khắc cuối cùng đã đến,khi tất cả đột nhiên đều dừng phân thắng bại trực tiếp nhận thua,bởi vì không một ai muốn chiến thắng để đối đầu với nam tử bí ẩn

Nên cuối cùng chỉ còn mình Thất Tử,trận đấu cuối cùng này không khí bên dưới như bị đông cứng,không một ai dám mở miệng, không còn một tiếng bàn tán,bên dưới như căng thăng thay nàng.

Tiếng nói của Tiểu Nhi cũng đã trở nên thấp xuống," Trận đấu cuối cùng bắt đầu!!"

Tiếng hô vừa cất xong,nam tử bí ẩn kia liền mở cánh môi đưa lời ra ngoài:" Ta nhận thua"

Đây là câu nói đầu tiên của hắn ta khi xuất hiện tại nơi này,giọng nói quen thuộc của hắn khiến nàng liền nhận ra,không còn gì bàn cãi hắn chính là Tử Mặc.

Giọng nói trầm lắng,tựa nơi rừng tối,nhưng lại êm dịu như dòng suối trong,giọng nói này nàng đã nhiều lần cảm nhận nó ở trong giấc mơ



Nam Tử nói lời nhận thua cũng không vội rời đi,hắn đứng nơi đó,dưới lớp mặt nạ ánh mắt chim nhỏ không ngừng chiêm ngưỡng tượng thần.

Nàng vừa nghe được giọng nói của hắn cả cơ thể liền như bị tê cứng,sững sờ đứng đó, cánh môi nàng chậm chạm mấp máy

" Tử .....Mặc......là huynh.."

Nàng vừa dứt lời hắn ta liền bừng tỉnh,ngay tức khắc triệu kiếm rời đi,bỏ lại cho nàng một bóng lưng,nhưng hắn vừa đi không lâu nàng ngay lập tức triệu kiếm phóng đi truy đuổi hắn bỏ lại Tiểu Nhi và đám người một mớ hỗn độn

Tiểu Nhi phàn nàn hét lớn:" Thất Tử cô nương. !!!cô còn chưa nhận thưởng.!!"

Bên dưới liền được thả lỏng bán tán ầm ĩ

" Hôm nay thật sự quá đặc sắc,Tông Chủ của Diệt Môn vậy mà lại chịu thua một nữ tử,nhất định là họ có gian tình"

"Ta không nhìn lầm chứ.!! đó là Quy Kiếm..!!! lại là một thần khí,đời của ta lại có thể chiêm ngưỡng 3 thần khí trong một ngày..!!!

"Ta còn tưởng sẽ được quan sát một trận đấu bùng nổ cơ chứ,...! đúng là lòng dạ nam nhân cuối cùng vẫn chịu thua một nữ tử xinh đẹp"

Dưới một góc cây cổ thụ lớn,bên trên được treo những dải băng đỏ rực,cùng với ánh nắng hoàng hôn buổi chiều tà, cảnh tượng bình yên an tĩnh đến động lòng người,từng cơn gió nhẹ lay chuyển cành cây,những mảng lá nhỏ rụng rời bay theo gió.

Dưới gốc cây một bóng lưng vững chắc rộng lớn như có thể che cả bầu trời, mái tóc dài đen nhánh dài thẳng tuột của hắn bay thả trong gió nhẹ



" Đuổi theo ta làm gì?"

Thất Tử vội chạy đến, cảnh tượng này nàng đã mơ thấy nó cả trăm lần,trước mắt là sự thật nhưng nàng lại có cảm giác mơ hồ

Nàng đứng lại cách hắn chỉ vài bước chân,giọng nói nàng nhỏ đi run rẩy nhẹ nói

"Tử Mặc....thời gian qua...huynh có nhớ đến ta không..."

Nhìn tấm lưng lạnh lùng trước mắt tim nàng không ngừng thắt lại, hắn không đáp lại nàng, nàng liền lấy can đảm tiếp tục nói

(1|

"Bỏ đi...không nhớ ta cũng được...Tử Mặc...lúc trước là do ta chưa trưởng thành,không nghĩ tới tình cảnh của huynh, hiện tại ta biết...sẽ không cản trở chuyện của huynh.... Ta sẽ ngoan ngoãn chờ huynh"

" Ta đợi huynh một đời...vậy nên...đừng rời xa ta....có được không?."

Giây phút này tim nàng như muốn nhảy ra ngoài,nàng nâng đôi mắt trong veo bên trên còn hiện lên một tầng nước mỏng, nàng bồi hồi nóng lòng muốn nghe câu trả lời của hắn,ngón tay nàng đã bấu chặt lấy vị trí trái tim

Tấm lưng cao lớn chậm rãi quay lại,hắn đối diện với nàng,cánh môi hắn mỏng nhẹ tạo thành một đường nét hoàn hảo,bàn tay thon dài cùng nước da trắng ngần chậm rãi đưa lên tháo chiếc mặt nạ đã che đi một nửa khuôn mặt

Hắn gỡ chiếc mặt nạ xuống, một gương mặt quen thuộc liền hiện ra, hắn vẫn đẹp như trong trí nhớ của nàng,trong thời gian dài xa cách gương mặt của hắn so với trí nhớ của nàng đã có phần sắc bén hơn,nhưng ánh mắt như biết nói của hắn vẫn lộ liễu như cũ

Nàng u mê gương mặt này đã vô thức nói ra lời trong lòng :" Tử Mặc...Huynh đẹp quá..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.