Bạch Chỉ dường như bất lực trước cái đầu cứng của Thất Tử,hắn đứng thẳng người khoanh lại vòng tay trước ngực,hắn kìm nén cơn giận nói:" Chủ nhân của ta là một nữ tử đại ngốc,Ta không quan tâm ngươi nữa,..hứ"Bạch Chỉ quay ngắt đầu đi để lại tầm nhìn của Thất Tử là một chiếc bánh bao trắng mềm phồng phồng
Thất Tử nhìn dáng vẻ giận hờn của Bạch Chỉ khoé mắt càng cong lên,nàng trêu chọc nói:" Tiểu Bạch của ta giận dỗi cũng đáng yêu như thế,không thể trách Kính Ca không nỡ rời xa ngươi"
Nhắc đến Bạch Kính ánh mắt Bạch Chỉ liền có lay chuyển,rồi lại nhanh chóng về lại chỗ cũ,Bạch Chỉ phụng phịu nói:" Ngươi nhắc đến hắn ta làm gì,nếu hắn mà ở đây nhất định sẽ mắng ngươi đến sáng hôm sau"
Nói tới đây cả nàng và Bạch Chỉ liền có cảm giác hoài niệm thương nhớ,nàng thu lại nụ cười ủ rũ nói:" Huynh ấy tới Khúc Môn thực tập cũng được ba tháng rồi,thật không biết huynh ấy có khoẻ không"
Bạch Chỉ thu lại dáng bộ hờn dỗi,nhàn nhạt nói:" Hắn rất khoẻ,mỗi ngày đều đánh với một người,còn có những thứ đồ ăn kì lạ,ăn vào lại rất ngon"
Thất Tử kinh ngạc nói:" Tiểu Bạch,sao ngươi lại biết,ngươi tới thăm huynh ấy sao,bằng cách nào chứ"
Đột nhiên Thất Tử hỏi đến Bạch Chỉ liền bối rối hỗn loạn nói:" Ta...ta...không...có thèm đi tìm hắn ta"
Vừa rồi Bạch Chỉ nói hình như rất rõ cuộc sống của Bạch Kính,như là ngày nào cũng gặp mặt,vậy mà nàng hỏi tới lại chối,nàng nhìn bộ dạng của Bạch Chỉ liền biết hai người họ nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3747346/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.