🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch Chỉ dường như bất lực trước cái đầu cứng của Thất Tử,hắn đứng thẳng người khoanh lại vòng tay trước ngực,hắn kìm nén cơn giận nói:" Chủ nhân của ta là một nữ tử đại ngốc,Ta không quan tâm ngươi nữa,..hứ"Bạch Chỉ quay ngắt đầu đi để lại tầm nhìn của Thất Tử là một chiếc bánh bao trắng mềm phồng phồng

Thất Tử nhìn dáng vẻ giận hờn của Bạch Chỉ khoé mắt càng cong lên,nàng trêu chọc nói:" Tiểu Bạch của ta giận dỗi cũng đáng yêu như thế,không thể trách Kính Ca không nỡ rời xa ngươi"

Nhắc đến Bạch Kính ánh mắt Bạch Chỉ liền có lay chuyển,rồi lại nhanh chóng về lại chỗ cũ,Bạch Chỉ phụng phịu nói:" Ngươi nhắc đến hắn ta làm gì,nếu hắn mà ở đây nhất định sẽ mắng ngươi đến sáng hôm sau"

Nói tới đây cả nàng và Bạch Chỉ liền có cảm giác hoài niệm thương nhớ,nàng thu lại nụ cười ủ rũ nói:" Huynh ấy tới Khúc Môn thực tập cũng được ba tháng rồi,thật không biết huynh ấy có khoẻ không"

Bạch Chỉ thu lại dáng bộ hờn dỗi,nhàn nhạt nói:" Hắn rất khoẻ,mỗi ngày đều đánh với một người,còn có những thứ đồ ăn kì lạ,ăn vào lại rất ngon"

Thất Tử kinh ngạc nói:" Tiểu Bạch,sao ngươi lại biết,ngươi tới thăm huynh ấy sao,bằng cách nào chứ"

Đột nhiên Thất Tử hỏi đến Bạch Chỉ liền bối rối hỗn loạn nói:" Ta...ta...không...có thèm đi tìm hắn ta"

Vừa rồi Bạch Chỉ nói hình như rất rõ cuộc sống của Bạch Kính,như là ngày nào cũng gặp mặt,vậy mà nàng hỏi tới lại chối,nàng nhìn bộ dạng của Bạch Chỉ liền biết hai người họ nhất định đã nảy sinh cái gì đó lại không nói cho nàng biết

Nàng giả vờ ủy khuất bất mãn nói:" Không nói cho ta biết cũng không sao...Tiểu Bạch của ta đã lớn rồi,ta đã sắp thành một người dư thừa trong

lòng của Tiểu Bạch rồi"

Sau đó nàng liền nhắm mắt như ngủ đi,Bạch Chỉ nhìn nàng không khỏi bối rối nhưng lại không dám nói ra câu nào chỉ dám nói một câu:" Ngươi..luôn quan trọng đối với ta...nhưng...chuyện này ta không nói được...coi như là bí mật của ta.."



Ngươi nghỉ ngơi đi...ta có hẹn một chút."

Nàng khẽ hí đôi mắt nhìn bóng lưng Bạch Chỉ rời đi,nàng nãy giờ chỉ giả vờ để chọc ghẹo Bạch Chỉ,nàng sớm đã biết Bạch Chỉ và Bạch Kính có tình ý với nhau,ban đầu là Bạch Kính lộ ra cho nàng biết tiếp theo nhìn biểu hiện của Bạch Chỉ nàng cũng đoán được hai người họ có bí mật

Lúc đầu nàng còn không tin nghĩ là do bản thân nghĩ nhiều nhưng càng ngày ánh mắt của hai người họ càng làm nàng khẳng định suy nghĩ của mình là thật,nàng có chút bàng hoàng,nhưng sau đó liền vui vẻ tiếp nhận,nhìn Bạch Chỉ và Bạch Kính âm thầm bên nhau nàng không khỏi ghen tị,

nàng cũng muốn được ở bên cạnh người mình yêu,âm thầm cũng được chỉ cần có người ấy....

Qua một thời gian dưỡng thương,Thất Tử cũng đã hồi phục hoàn toàn,nàng phấn khởi tỉnh giấc,bắt đầu hành trình.

' Thời khắc này đã đến..."

Trên đỉnh núi heo quạnh,nàng cùng Bạch Chỉ cùng nhau nhìn ngắm đoá hoa màu hồng tím,toả ra những phấn hoa kì diệu như dải ngân hà,Thất Tử thích thú ngắm bông hoa kì diệu nở rộ

' Man Nhĩ sinh ra đã đẹp như vậy sao"

Nhìn đoá hoa nhỏ nhắn tựa dải ngân hà trước mắt cả hai đều bị thu hút đến tròn mắt,ngắm một hồi lâu Thất Tử cất tiếng tiếc nuối:" Đẹp như vậy,hấp thụ nó thật có tiếc nuối"

Bạch Chỉ tiếc nuối không kém gì cô ủ rũ nói:" Hãy hoàn thành mục đích ban đầu của ngươi,đừng vì vẻ đẹp trước mắt mà quên đi bản thân ngươi yếu kém bao nhiêu so với đích đến,đây cũng là bài học của ngươi"



Thất Tử gật đầu kiên định,nàng hiểu bản thân cần làm gì nhất,nàng chính là người quyết định,nàng dứt khoát cầm đoá hoa nhỏ nhắn nhanh nhẹn bỏ vào miệng mình,nuốt trọn bông hoa

Lập tức cả người nàng như được tiến hoá thần tốc,cả người càng ngày càng nhẹ nhõm,từ tâm cho tới thể xác không ngừng tăng tiến,cảm giác tất cả thần kinh trên cơ thể được kích thích mạnh mẽ,lay động từng đợt,linh lực trong người nàng không ngừng tăng nhanh,mỗi nấc đều chạm tới giới hạn, nhưng giới hạn nhanh chóng mở rộng tiếp tục đón nhận sự gia tăng không ngừng này

Giọng nói vui mừng của Bạch Chỉ không ngừng vang lên bên tai nàng:" Gần đột phá rồi.!nguyên anh sắp chạm rồi......Thất Tử ngươi gắng lên,hấp thụ thêm nữa..

Dưới lời cổ vũ nhiệt tình của Bạch Chỉ,Thất Tử không ngừng hấp thụ toàn bộ tinh hoa của Man Nhĩ,cảm giác no bụng không ngừng tăng lên nàng khó chịu nói

" Ta....sắp....không...ăn......được.....nữa..."

Bạch Chỉ nghe thấy chỉ có thể tiếp tục tiếp sức cho nàng:" Ta biết,ngươi càng no càng hấp thụ được nhiều Mãn Nhi sẽ không làm ngươi nổ được,cố lên đây là thử thách của ngươi"

Trong đầu Thất Tử nàng cố gắng quên đi cảm giác vô cùng khó chịu này, thay vào đó tập trung vào câu nói trong đầu ' Một..chút...Một...chút...Một...chút...Tử........Mặc....Tử....Mặc...

Cảm giác nàng sắp phải bất tỉnh một ánh sáng liền xuất hiện xung quanh nàng,nó lập tức bắn lên trời một tia nhỏ nhánh,ngay lúc đó cả cơ thể nàng liền thoải mái không một cảm giác khó chịu thay vào là cơn thoả mãn đến từ cơ the

Giọng nói cực kì vui sướng của Bạch Chỉ cất lên:" Nguyên Anh rồi..."

Thất Tử khẽ mở đôi mắt mông lung,vừa rồi cả thân thể nàng như vừa qua cơn độ kiếp,rồi lại thoải mái như được ngâm trong bồn nước nóng trong mùa đông lạnh lẽo

Nàng chưa kịp vui mừng liền bị Bạch Chỉ nhào đến ôm chặt lấy,Bạch Chỉ vui mừng khôn siết thay nàng:" Chủ nhân. Ngươi là thiên tài...là thiên tài đó..."Ta phải khoe cho cả muôn vật biết ta có người Chủ Nhân thiên tài. !"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.