Thất Tử bất lực thở dài nàng đã lãng phí cả ngày để chơi đùa với sợi chỉ,Bạch Kính cũng cạn lời chỉ đành nói:"
Được rồi,muội cũng về nghỉ ngơi đi ,tu luyện cũng cần tính kiên trì rất nhiều"
Thất Tử buồn bã khoé môi nàng rũ xuống,nàng gật đầu " Vâng,Kính ca huynh đi thong thả"
Bạch Kính nói tiếp :" Trước khi ngủ muội nên tĩnh khí một lúc, nó giúp muội an tĩnh tâm trí nhiều chút,còn nữa muội có thể trò chuyện với Bạch Chỉ,cố gắng làm nó nghe lời muội"
Sau đó liền rời đi, Thất Tử đợi Bạch Kính rời đi liền tinh quái biển ra sợi chỉ dài trắng bóng,sợi chỉ ấy chính là Bạch Chỉ,biết nàng bị nó lừa gạt chạy cả buổi liền nghĩ tới biện trả đũa nó
" Này,Tiểu Bạch,ngươi gạt ta chơi đùa với ngươi làm ta không thể chú tâm luyện khí"
Tới đây giọng nói Thất Tử liền chuyển thành giọng điệu đáng sợ hù doạ Bạch Chỉ" Có phải. ...ngươi nên chuộc lỗi rồi không..."
Bạch Chỉ nằm chơ trên bàn tay Thất Tử,dường như không chút động tĩnh, như là đang coi thường nàng, Thất Tử cắn cắn môi không kiên nhẫn nói lớn
"Tiểu Bạch!!!! Ngươi còn không xin lỗi ta liền kéo căng ngươi!!"
Ngay lập tức nàng hai tay cầm hai đầu Bạch Chỉ hành động ngay tức khắc,nàng đang kéo sợi dây trong nháy mắt sợi dây liền biến mất,một giọng nói non trẻ liền vang lên.
" Dừng...lại.!!!!"
Trong chốc lát Bạch Chỉ trong tay nàng đã biến thành dáng vẻ của một thiếu niên tầm 12 tuổi,cậu trai sở hữu mái tóc trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743975/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.