Nhã Nam bất ngờ kinh ngạc hỏi lại" Vì sao "
Bạch Thất Tử gãi gãi cái đầu nhỏ rồi trả lời
" Ta cảm thấy ta có thể tự chăm sóc bản thân,như vậy sẽ không phiền tới người khác"
Nhã Nam bỗng cười rộ lên" Ha..ha...ha...Bạch tiểu thư còn nhỏ vậy mà đã rất hiểu chuyện, ta có lời khen,nhưng người vẫn còn nhỏ vẫn nên có người chăm sóc vẫn tốt hơn "
Bạch Thất Tử nghe xong lại cau mày xụ mặt như vừa bị coi thường liền trở mặt tức tối nắm lấy đầu Nhã Nam bực bội nói" Ngươi sao lại cười ta"
Thấy nàng bực bội Nhã Nam thu lại giọng chọc ghẹo bắt đầu dỗ dành Bạch Thất Tử " Aiyaa..Nô tài xin lỗi tiểu thư , ta biết lỗi rồi đừng nắm tóc ta mà"
Bạch Thất Tử phồng má chu môi hừ mấy tiếng rồi không để ý tới Nhã Nam nữa,bộ dáng nàng bực bội trông lại không hung dữ mà lại gây cảm giác yêu quý đến cho người khác,Khúc Tử Mặc nhìn nàng không khỏi nhếch khoé môi ,thầm nghĩ "giận dỗi cũng đáng yêu như thế?"
Một lúc sau khi Nhã Nam rời đi,lúc này Bạch Thất Tử đang tham quan hoa viện một mình
" Hoa thật thơm,còn rất đẹp,ta hái một ít tặng Bạch Kính sư huynh và Tử Mặc ca ca"
Bạch Thất Tử loay hoay nửa ngày trong vườn cuối cùng đã gom được hai bó hoa nhỏ xinh,nàng hớn hở nở nụ cười ngây ngô rồi chạy lon ton đi tìm Khúc Tử Mặc
Khúc Tử Mặc đang ngồi thiền tu luyện liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743230/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.