"Ác ma!"
Phó Tranh thở hổn hển, chưa từng có người làm nhục nàng như vậy, uy hiếp nàng như vậy, nàng nghiến răng, "Ngươi đừng hòng ép ta! Đây là chuyện của Bình Dương ta, phụ hoàng ta không hề biết!"
"Phó Tranh, ngươi quá ngây thơ rồi! Ta đã dám bắt ngươi, còn không dám làm chuyện mà ta muốn ư? Nói cho ngươi biết, hiện tại ta và ngươi đều đang bị dây thừng cột chung, ta chỉ muốn nhận được thân thể của ngươi chứ không phải giựt tiền hoặc là cướp mạng. Khi chuyện qua rồi, một mình ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng. Nếu như ngươi nhẫn không được nỗi nhục này, thì cứ đem chuyện tối nay truyền hết ra bên ngoài, sai người đuổi bắt ta, Và đương nhiên ta cũng sẽ không khách khí mà dâng lọ thuốc kia lên cho hoàng đế Đại Nghiệp. Chúng ta. . . . . .Cá chết lướu rách!" Diệp Tích linh cười tà ác, ngón tay lướt bụng Phó Tranh rồi nhẹ chạm môi nàng, trong mắt đầy dục hỏa.
"Ngươi --" Phó Tranh thở mạnh, nàng thật hận mình không biết võ công, bị ác nhân khống chế. Bằng không thì chắc đây là lần đầu tiên nàng có ý nghĩ muốn giết người!
"Chậc, ban đêm mỹ diệu như vậy, cũng không nên nói nhiều nữa, làm chánh sự quan trọng hơn!" Diệp Tích Linh ngồi thẳng, môi nhếch nhẹ, y kéo dây buộc quần trong, chậm rãi cởi bỏ gò bó cuối cùng trên người.
Phó Tranh cắn chặt môi, con ngươi hằn rõ tia máu, "Ngươi nghe đây, ta thà rằng cá chết lưới rách, cũng không muốn ngươi đụng vào thân thể của ta!"
"Vậy à? Ngươi muốn thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011376/chuong-24.html