"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?"
Phó Tranh nghe giọng nói kia bất thường, lập tức lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, cảnh giác nhìn chòng chọc Diệp Tích Linh, nàng mơ hồ thấy động tác của hai tay y, nghe tiếng sột soạt của y phục, trong lòng nàng bỗng hoảng sợ, y đang. . . . .Đang cởi quần áo!
Đầu vang lên một tiếng "Ầm" nổ tung, đánh thương Phó Tranh. Nàng hình như đã hiểu hàm ý trong câu nói của y, đó là viên phòng trong đêm động phòng giữa phu thê buổi sáng ma ma đã bàn qua với nàng. . . . . .
Tim chợt đập nhanh hơn, ở ngay tình huống đường cùng này không ai có thể cứu nàng, nàng chỉ có thể cứu mình!
Diệp Tích Linh không trả lời câu hỏi của nàng, vẫn giữ nguyên nụ cười tà mị, tiếp tục hành động dang dở. Đôi môi của Phó Tranh vì hoảng loạn mà run rẩy không ngừng, ánh mắt nhìn y sắc bén như dao nhọn, nàng cắn chặt răng, chầm chập giơ chân phải lên rồi hít sâu một hơi, sau đó nhắm bụng của y mà tung một cú đá mạnh.
"Chà, vẫn còn kém lắm!" Diệp Tích Linh nhẹ nghiêng người né tránh, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt.
Cú đá này vô dụng, hơn nữa còn nghe lời châm chọc của y, trong lòng nàng vừa khẩn trương vừa hoảng sợ, nàng tiện tay nắm cái gối ném y, thừa dịp y đang sơ hở bèn nhảy ngay xuống giường, lần mò trong bóng đêm tìm đường trốn. Thế nhưng, vừa đi được một bước, eo nàng đã bị bàn tay vươn ra ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-phuong-thac-tu-thu-thien-ha/1011375/chuong-23.html