Mẹ mình vẫn còn nhớ cậu.
Dù cho hôm trước nửa đêm mới ngủ, hôm sau vừa rạng sáng không bao lâu, Phó Tư Điềm vẫn thức dậy theo đồng hồ sinh học. Giấc mơ ban đêm vẫn còn khắc ghi rõ nét trong đầu, như thể chỉ mới thực sự xảy ra ở một giây trước. Phó Tư Điềm ngơ ngác giơ tay lên nhìn lòng bàn tay, trong lòng bàn tay trống rỗng, không có gì cả.
Là mơ à. Cô lẩm bẩm trong lòng.
Một cánh tay mềm mại ấm áp, thật tự nhiên chạm vào sườn eo cô, để yên đó không nhúc nhích.
Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, nhìn về bên gối. Thời Ý rũ hàng mi dài, hai mắt nhắm nghiền, vẫn đang bình yên say giấc nồng. Phó Tư Điềm nhìn chăm chú thật lâu, khép năm ngón tay lại, chậm rãi nở một nụ cười.
Cũng không chỉ là mơ.
Ngôi sao thật sự đã rơi vào lòng bàn tay cô, rơi xuống bên gối cô, soi sáng mỗi một giấc mơ trong cuộc đời cô.
Còn đêm tối nào mà cô không vượt qua được nữa chứ.
Phó Tư Điềm khẽ dịch chuyển lên gối Thời Ý, áp tay lên mái tóc dài đang quấn quít lấy nhau của cả hai, mỉm cười, lần đầu tiên làm càn như vậy khi trong nhà có Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân, thuận theo tâm ý, nhắm mắt lại, nằm ì trên giường, muốn ngủ nướng cùng Thời Ý.
Rõ ràng đã qua giấc, nhưng mơ mơ màng màng, cô vẫn thϊếp đi, lòng đầy nhẹ nhàng, như thể chưa từng có được một giấc ngủ say sưa đến vậy.
Lúc Thời Ý tỉnh lại, cái cô ấy nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505595/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.