Lần này, cô đã có thể thanh thản mà nói lời từ biệt rồi.
Sau khi cảm xúc của Phó Tư Điềm dịu lại, Thời Ý giao bức thư nằm dưới đáy túi đeo mà Phó Kiến Trạch để lại cho mình cho Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm đỏ hoe vành mắt đọc hết, tự mình sơn lại những chỗ Thời Ý chưa sơn xong trên bia mộ, lại buồn bã thêm một lúc lâu, cùng Thời Ý thắp hương cho Phó Kiến Trạch, cúi người vái lạy, sau đó xuống núi.
Ánh nắng làm bay đi hơi nước dưới đáy mắt bọn họ, gió núi thổi tan sự nặng nề lúc đến, trên mặt Phó Tư Điềm dần không còn nhìn ra dấu vết đã khóc. Đi đến giữa lưng chừng núi, chuyển hướng, nghênh đón một phạm vi quan sát rộng lớn. Dưới ánh mặt trời, đầy khắp núi đồi là ánh sáng màu bạc lấp lánh, tựa như một dòng sông đang phát sáng. Phó Tư Điềm có tâm trạng cười đùa cùng Thời Ý, hỏi Thời Ý: "Đố cậu kia là gì?"
Thời Ý ngắm nhìn ý cười nơi đáy mắt cô, mây đen trong lòng tan đi. Cô ấy cũng cười, đứng yên, một tay giơ ô, một tay mở túi đeo, bình tĩnh trả lời: "Chắc là cây đi?"
Phó Tư Điềm cũng không thừa nước đục thả câu, cười nói: "Đúng rồi, là cây sơn trà."
Một tay Thời Ý lục lọi trong túi đeo: "Sao lại là màu bạc?"
"Là lớp phản quang, dùng để thúc đẩy sinh trưởng." Phó Tư Điềm nói: "Sơn trà ở Nịnh Thành nổi tiếng lắm, tiếc là bây giờ đã qua mùa rồi."
Cô mời: "Lần sau tầm tháng tư tháng năm chúng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505594/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.